Cách gọi món đầy tự hào của Cao Dương Thủy hoàn toàn trái ngược với cách gọi chỉ bốn món chay của Trương Thác.
Cao Dương Thủy trực tiếp đưa một tấm thẻ cho người phục vụ: “Không cần mật khẩu, trực tiếp quẹt thẻ”
Một người bên cạnh Cao Dương Thủy nhân cơ hội đó nói với Tân Như: “Người đẹp, cô lấy chồng như thế nào? Cô vẫn phải nhãn nhịn khi đi ăn. Hãy nhìn bàn của chúng tôi, sao cô không đến đến bàn của chúng tôi để ăn? Gọi món? Cô có thể gọi tất cả các loại hải sản!”
“Không cần” Tân Như lắc đầ: “Tôi không quen dùng bữa với những người như các người.”
“Người như chúng tôi? Người như chúng tôi có chuyện gì sao?” Cao Dương Thủy ngẩng đầu: “Người như chúng tôi mới có thể khiến cô… a!”
“Con tôi ở đây, chú ý ăn nói!” Trương Thác trừng mắt nhìn Cao Dương Thủy.
“Chú ý?” vẻ mặt Cao Dương Thủy bối rối: “Trương Thác, anh đang uy hiếp tôi? Tôi không chú ý đó, anh có thể làm gì tôi?”
“Đúng vậy!” Người bên cạnh Cao Dương Thủy lên tiếng giúp đỡ: “Trương Thác, anh nghĩ Cao Dương Thủy là người như thế nào mà lại uy hiếp anh ấy? Anh có biết không, lớp trưởng Cao của chúng tôi, hiện đang làm việc cho tập đoàn Nhất Lâm, tập đoàn lớn nhất ở châu Xuyên. Anh đây là muốn chống đối với tập đoàn Nhất Lâm sao, chán sống rồi sao?”
Nhất Lâm?
Một nụ cười vui tươi treo trên khóe miệng Trương Thác.
Tân Như không kìm được khi nghe lời này, cô ấy bật cười một tiếng.
Tiếng cười của Trương Thác khiến Cao Dương Thủy cảm thấy mình bị khinh thường, mắng Trương Thác: “Anh cười cái gì vậy! Anh cho là buồn cười sao? Tên họ Trương! Anh không tin là ông đây có quan hệ với tập đoàn Nhất Lâm?”
“Không có gì, không có gì.” Trương Thác xua tay.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân “bộp bộp”.
