Sau khi cậu ba Nguyễn đem tay của Tô Khiết nắm ở trong tay mình, liền nắm thật chặt, cũng không có ý định buông ra.
Khóe miệng Tô Khiết hung hăng giật giật, người này cũng thật là! Anh đây là đang làm cái quái gì vậy?
Anh cũng không sợ bị người khác nhận ra sao?
Giờ phút này có rất nhiều con mắt đang theo dõi bọn họ.
Nguyễn Hạo Thần đảo mắt nhìn Ngài Lôi Hạ một chút, cái nhìn này của cậu ba Nguyễn có thể nói là rất sâu xa, nhưng Tô Khiết không nhận ra.
“Đúng rồi, tôi có chuyện cần phải thảo luận riêng với cô Đường một chút, có thể nhờ các vị sắp xếp cho chúng tôi một không gian riêng được không?” Ngài Lôi Hạ đột nhiên đưa ra một yêu cầu như vậy, đương nhiên là sau khi nhận được ánh mắt của cậu ba Nguyễn.
“Được, không có vấn đề.” Đường Vân Thành đương nhiên sẽ không từ chối, sau khi đồng ý lập tức cho người đi sắp xếp.
Tô Khiết lại có chút sững sờ, còn có chuyện muốn thảo luận riêng với cô sao? Ngài Lôi Hạ có thể có chuyện gì cần phải thảo luận của cô?
Việc này có chút kỳ quái nha?
“Cậu ba Nguyễn, cậu cùng đi đi, việc này cũng có chút liên quan đến cậu!” Sau đó Ngài Lôi Hạ chuyển hướng về phía Nguyễn Hạo Thần, mỉm cười nói.
“Được, không có vấn đề.” Cậu ba Nguyễn đồng ý một cách sảng khoái, sảng khoái chưa từng có.
Đôi mắt Tô Khiết chợt lóe lên, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là Nguyễn Hạo Thần giở trò quỷ, anh thật đúng là đủ lợi hại.
Ngài Lôi Hạ cố ý chỉ ra hai người, những người khác ở đây cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ có Đường Vân Thành khi nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết, đôi mắt lập tức lóe lên, hai người kia nhìn sao lại có chút kỳ quái vậy?
Đặc biệt là tên nhóc nhà họ Nguyễn kia, tại sao lại kỳ quái như vậy?
Đến cả tính cách của tên Nguyễn Hạo Thần kia, xuất hiện ở đây vốn đã là vô cùng kỳ quái, tên này xem ra động cơ cũng không hề đơn giản.