La Ngộ cùng Phạm Dũng nhìn lẫn nhau, bọn họ trải qua “cùng chung hoạn nạn”, đã kết thành đồng minh, hiện tại mọi người phải phân tán hành động, bọn họ tự nhiên nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
Đáng tiếc chính là, Dương Thiết Thành lựa chọn đồng hành với Lăng Hàn, để cho kế hoạch theo đuôi đánh giết bị phá sản.
Kỳ thực Lăng Hàn cũng rất đáng tiếc, hắn có Xích La Tỏa Địa Võng chưa sử dụng, ngay cả võ giả đại cực vị cũng không sợ. Lại nói, hắn lấy Thất Sát Trấn Hồn Thuật tê liệt đối thủ, lại trực tiếp thu vào trong Hắc Tháp, đối đầu đại cực vị bảo đảm bách phát bách trúng.
Hòn đảo này rất lớn, hình hẹp dài, hiện tại bọn họ gần như ở vị trí một phần ba hòn đảo, bởi vậy, bọn họ chia làm hai bộ phần, một bộ phận người về đông, một bộ phận người đi về phía tây.
Trên đảo rừng rậm dày đặc, cây cối cao ít nhất trăm trượng, lá cây vô cùng to mọng, bởi vậy, thời điểm đi ở phía dưới, hầu như không có tia sáng có thể thấu xuống, có vẻ rất âm u.
Nhóm Lăng Hàn tổng cộng có sáu người, ngoại trừ hắn cùng Thủy Nhạn Ngọc, còn có Dương Thiết Thành, Ân Nguyên Hương, Phục Thiên và Kim Trí Huy.
Rất rõ ràng, Dương Thiết Thành tách tất cả kẻ thù của Lăng Hàn ra.
– Kim huynh, ngươi cả ngày ôm kiếm, không cảm thấy mệt sao?
Sau khi bọn họ xuất phát, Lăng Hàn cười nói chuyện với thanh niên ôm kiếm.
Kim Trí Huy lắc đầu nói:
– Chỉ có lúc nào cũng tâm tình lĩnh hội kiếm, mới có thể đúc ra tuyệt thế bảo kiếm!
Đây là một Kiếm Si sao?
Thủy Nhạn Ngọc đột nhiên ngẩn ra nói:
– Chẳng lẽ… Kim huynh đến từ Chú Kiếm Sơn Trang?
Nếu như đổi thành nam tử khác, bị vưu vật như Thủy Nhạn Ngọc nhìn chằm chằm, phỏng chừng sẽ hưng phấn đến loạn tùng phèo, nhưng Kim Trí Huy lại một chút phản ứng cũng không có, chỉ ôm kiếm, thật giống như đây mới là tình nhân hắn yêu tha thiết.
– Ta xác thực đến từ Chú Kiếm Sơn Trang.
Hắn gật đầu nói, có vẻ không hề có lòng dạ gì.
– Quả nhiên!
Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, người của Chú Kiếm Sơn Trang đều họ Kim.
– Cái gì Chú Kiếm Sơn Trang?
Lăng Hàn hỏi.
– Chú Kiếm Sơn Trang là Thánh Địa đúc khí nổi danh nhất Hợp Ninh Tinh, nhưng sơn trang này chỉ đúc kiếm, không đúc bất kỳ loại hình binh khí khác. Bọn họ chế tạo ra binh khí, không chỉ sắc bén, kiên cố, hơn nữa rất nhiều còn có chứa hiệu quả kỳ diệu.
Thủy Nhạn Ngọc giải thích.
– Mỗi một kiếm khách, đều lấy nắm giữ một thanh kiếm của Chú Kiếm Sơn Trang mà tự hào.
Trâu bò như thế?
Lăng Hàn không khỏi cười nói:
– Kim huynh, sau này nếu ta có vật liệu, có thể tìm ngươi đúc kiếm hay không?
Dương Thiết Thành không khỏi lắc đầu, hắn tự nhiên đã từng nghe nói Chú Kiếm Sơn Trang, cũng biết người của sơn trang này rất quái lạ, rõ ràng nổi danh thiên hạ, nhưng không hề để tâm tiền tài cùng quyền thế, cả ngày chỉ lo đúc kiếm.
Nhưng tuy bọn họ yêu thích đúc kiếm, nhưng đúc cho người nào, thì phải xem tâm tình của bọn họ, có mấy người trả giá vạn kim cũng vô dụng, có ít người lại được tặng không.
Lăng Hàn tùy tiện mở miệng, e sẽ bị Kim Trí Huy từ chối vô tình.
– Tốt!
Kim Trí Huy không chút do dự mà gật đầu nói.
Phốc!
Dương Thiết Thành suýt chút nữa phun ra ngoài, không phải nói Chú Kiếm Sơn Trang mỗi người tính tình cổ quái sao, tại sao thống khoái mà đáp ứng như thế?
Kim Trí Huy gãi đầu một cái, có chút ngại ngùng nói:
– Có điều, đến hiện tại ta vẫn không có đúc ra một thanh kiếm.
Móa!
Chẳng trách hắn đáp ứng thẳng thắn như vậy, hẳn là một học đồ đi.
Lăng Hàn cười to, vỗ vai của đối phương nói:
– Vậy thì chắc chắn rồi, sau này kiếm của ta liền nhờ ngươi.
—————