Bất quá, cho dù có không thể nào chấp nhận hơn nữa thì sao chứ, sự thật bày ngay trước mắt, tứ áo nghĩa kiếm trận vừa bị phá, ở dưới công kích của Huyền Thiên, bọn họ ngoại trừ chạy trốn ra thì chỉ có mỗi một con đường chết mà thôi.
Trong nháy mắt, bốn vị bán bộ vương giả lập tức lùi nhanh về phía sau.
Sau khi tới đây tới giờ, bọn họ cảm thấy bốn phía hư không xung quanh Hỗn Độn Thánh Đỉnh bị phong tỏa, cũng không quan tâm gì lắm, hiện tại mới biết được, phong tỏa hư không, không cách nào thuấn di được, đó là hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, tốc độ lùi lại làm sao có thể so được với tốc độ đánh tới của linh kiếm được có chứ?
Vừa rồi bày trận, Kiếm Nhân Dần cùng với Kiếm Nhân Dương đứng ở phía trướct trong nháy mắt đã bị linh kiếm kiếm cương đuổi kịp.
Một trận tiếng vang đinh đinh đang đang vang lên – –
Thần binh vương giả trong tay hai người trong nháy mắt đã bị đánh bay, trong nháy mắt, cương tráo hộ thể của hai người cũng bị linh kiếm kiếm cương xuyên thấu qua trong nháy mắt.
A – –
A – –
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người trong nháy mắt đã bị kiếm trận kiếm cương ẩn chứa hai loại thuộc tính lực lượng chém thành mảnh vụn.
Kiếm Nhân Dần cùng với Kiếm Nhân Dương là hai người có thực lực cường đại nhất trong số bốn người, thế nhưng, ở dưới công kích của thiên cương địa sát trận ẩn chứa song áo nghĩa thì căn bản không có khả năng đánh trả, công kích khủng bố cỡ này so với một kích của vương giả bình thường còn cao hơn một chút.
Bốn người tiến vào bên trong không gian phong tỏa của Hỗn Độn Thánh Đỉnh cũng không xa, nhất là hai người Kiếm Nhân Xuân cùng với Kiếm Nhân Cơ, lúc bày trận lại đứng sau, thì lại càng không đi vào sâu bao nhiêu, lúc Kiếm Nhân Dần cùng với Kiếm Nhân Dương bị giết chết thì hai người cũng đã chạy ra bên ngoài không gian phong tỏa rồi.
Hai người kinh hồn đảm chiến, không dám dừng lại chút nào, trong nháy mắt đã tụ lại một chỗ, thuấn di chạy trối chết, chỉ để lại một câu ngoan độc:
– Huyền Thiên! Ngươi dám giết chết cường giả của Kiếm gia Thiên Châu của bọn ta, ngày khác vương giả Kiếm gia ta nhất định sẽ tới tìm ngươi báo thù – – !
Ngay lúc hai người Kiếm Nhân xuân cùng với Kiếm Nhân Cơ chạy trốn thì phía đằng xa lại có thêm một đạo thân ảnh thuấn di, rất nhanh mà đến, thân ảnh kia là một nữ tử yểu điệu, hiển nhiên chính là Âm Cơ.
Thuấn di bay một cái, trong nháy mắt liền tới bên ngoài hơn mười dặm, qua vài cái nháy mắt liên tục thuấn di mấy lần, cũng chạy ra ngoài được hơn mấy chục dặm, cho dù là Huyền Thiên có khống chế kiếm trận thuấn di đi nữa cũng không thể nào đuổi kịp được.
Cho nên, để cho hai người Kiếm Nhân Xuân và Kiếm Nhân Cơ chạy trốn tuy rằng chính là lưu lại hậu hoạn thật, nhưng Huyền Thiên cũng không đuổi theo, cho dù là có hy vọng đuổi kịp đi nữa, tại lúc quan trọng ngay trước mặt thế này, hắn cũng không thể nào rời khỏi Hỗn Độn Thánh Đỉnh được.
Huyền Thiên vung tay lên, bốn năm cái bàn tay khổng lồ liền đánh ra, cầm lấy không gian giới chỉ cùng với tất cả những vật phẩm mà Kiếm Nhân Dương cùng với Kiếm Nhân Dần để lại vào trong tay.
Trong tay của hắn lại thêm một cây Toái Không Toa dài chừng một thước rưỡi, toàn thân đen khịt, đúng là bí bảo mà hai người Kiếm Nhân Dương cùng với Kiếm Nhân Dần dùng để thuấn di trong hư không, do đỉnh tiêm vương giả luyện chế mà thành.
Cộng thêm với một cây mà lúc trước đã lấy được từ chỗ của Lệ Ba Hàn, Huyền Thiên đã có được hai cái bí bảo dùng để thuấn di trong hư không rồi.
Huyền Thiên thu hết tất cả vào, ánh mắt nhanh như chớp nhìn về phía một đạo quang mang đang thuấn di tới từ phía xa, bóng người bên trong quang mang khiến cho hắn có một loại cảm giác thập phần quen thuộc.
– Là nàng ta – – Âm Cơ!
Đồng tử của Huyền Thiên co rút lại.
Huyền Ky đã bị bắt giữ, việc duy nhất còn khiến Huyền Thiên lo lắng chính là không thể giết chết được Âm Cơ.
Lúc Âm Cơ còn cách Hỗn Độn Thánh Đỉnh còn hơn ba mươi dặm thì liền dừng lại, trong ánh mắt của nàng ta cũng có chút kinh ngạc.