Còn đòi tìm ta nói chuyên? Ông muốn lấy thiên lôi của ta thì có, vừa rồi ta nên ra tay mạnh hơn mới phải.
Nghĩ vậy, Diệp Thành quay người rời đi, hắn lẩm bẩm: “Ta thấy phải giấu nó chỗ nào kín kín mới được”.
Nào ngờ Diệp Thành chưa đi được mấy bước thì đã bị Hồng Trần Tuyết ở phía sau gọi lại.
“Tiền bối có việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết với vẻ mặt hoài nghi.
“Đi theo ta”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng, bà ta đi trước dẫn đường, cứ thế đi một mạch tới địa cung của Viêm Hoàng.
Diệp Thành không hiểu gì, hắn cũng đi theo.
Cả hai người, người trước người sau tới trước cánh cửa vừa to vừa dày của địa cung.
“Bái kiến Thánh Chủ, bái kiến Phong Tôn”, cả hai người vừa đáp đất, hai lão già đang khoanh chân ngồi hai bên cửa liền đứng dậy cung kính chắp tay hành lễ với Hồng Trần Tuyết và Diệp Thành.
“Lui đi”, Hồng Trần Tuyết phất tay.
Sau khi cả hai người rời đi, Diệp Thành mới tiến lên trước nhìn vào cánh cửa trước mặt.
Đi theo Hồng Trần Tuyết cả đoạn đường tới đây Diệp Thành mới nhận ra khoảng cách cả hàng chục nghìn trượng quanh cánh cửa này đều có cấm chế, nếu không phải có Hồng Trần Tuyết dẫn đường thì hắn rất có thể trúng chiêu.
Lại nhìn vào cánh cửa trước mặt, dày dặn tự nhiên, quan trọng nhất chính là thông qua Tiên Luân Nhãn mà Diệp Thành vẫn không thể nhìn thấu cánh cửa này, giống như có một luồng sức mạnh che khuất tầm nhìn của hắn vậy.
“Đây là nơi nào?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn hiếu kì nhìn Hồng Trần Tuyết.