Nghĩ đến đây, hai người vô cùng sợ hãi.
Trước giờ cứ cho rằng Đinh Hoàng Liễu và Đinh Phong Thành là chung một giuộc, Đinh Thu Huyền là mục tiêu cả hai người họ, ai ngờ họ lại đấu đá nội bộ?
Một trận chiến ác liệt, xem ra sắp đến rồi.
Đêm hôm khuya hoắt, Đinh Hoàng Liễu sau khi đưa Đinh Phong Thành về đến nhà thì rời đi.
Cô ta không vội về nhà, mà đi đến nhà tù ở nội thành, gặp Đinh Hồng Diệu.
“Anh hai, mọi chuyện giống y như anh tính, tên ngu Đinh Phong Thành đó không có nghi ngờ gì mà để thua hết toàn bộ cổ phần!”
Đinh Hoàng Liễu cười rạng rỡ, sự việc quá thuận lợi, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta.
Ngược lại Đinh Hồng Diệu lại khá bình tĩnh.
Nhớ lại năm đó, anh ta xém chút thành công, đến sau cùng việc sắp thành lại hỏng.
Bây giờ anh ta đã điềm tĩnh hơn năm đó rất nhiều.
Trước khi thành công, thì không được tự mãn, phải cẩn thận trước sau, mãi đến khi thành công mới thôi.
Đinh Hồng Diệu hỏi: “Giang Nghĩa thì sao? Có nhận ra điều gì không?”
Đinh Hoàng Liễu chay mày: “Lúc đó cậu ta hoàn toàn bình tĩnh, không nói năng gì, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Người đàn ông đó tâm cơ khó đoán, không dễ gì nhìn ra được.”
Đinh Hồng Diệu gật đầu: “Theo những gì em miêu tả về Giang Nghĩa, người đàn ông tuyệt đối không dễ đối phó.”
“Anh, bước tiếp theo chúng ta phải đối phó cậu ta đúng không!”
“Đúng vậy, xử lý hết những người khác, vậy tiếp theo đây đến lượt 10% cổ phần của Đinh Thu Huyền. Nếu như chỉ có Đinh Thu Huyền vậy thì rất dễ lấy được, vấn đề là bên cạnh cô ta còn có Giang Nghĩa.”
Đinh Hoàng Liễu hỏi: “Anh, anh có cách gì hay không?”