– – Lãnh Chúa Tà Kỳ nói như vậy chắc là sợ có người đánh lén sau lưng hắn!
Dù sao ở trong đám ma quỷ thì chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần rồi.
Lãnh Chúa Tà Kỳ lớn tiếng nói ra những gì mình lo lắng nên rất nhanh những ma quỷ khác suy nghĩ trong đầu một lượt cũng đều hiểu được.
Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất, lũ lượt ký kết khế ước.
– – Nếu như thật sự có thứ gì đó có thể cứu mạng thì chúng nó ước gì Lãnh Chúa Tà Kỳ có thể lập tức mang ra.
“Được rồi, ai còn sống đều đã ký rồi, không ai có thể ra tay với ngươi. Xin ngươi hãy phóng thích kỹ năng của mình đi.”
Lãnh Chúa Tĩnh Lặng đưa quyển sách giao cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn một cái rồi cất quyển sách đi.
“Thật ra ta không thể phóng thích ra kỹ năng gì. Chẳng qua hôm nay trong lòng buồn phiền, nghĩ muốn đánh một trận thôi.”
Tiếng nói của hắn còn vang vọng trong đám ma quỷ còn sống sót.
Lãnh Chúa Tĩnh Lặng ngẩn người nhìn Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy một giọt máu tỏa ra hơi thở lãnh lẽo vô cùng của băng lẳng lặng trôi lơ lửng trên tay của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nắm chặt giọt máu này.
Trên trán hắn bỗng nhiên xuất hiện một hình ngọn lửa màu xanh da trời.
Ngọn lửa màu lam không ngừng nhảy nhót.
Từng trận hàn ý như thủy triều hướng về bốn phương tám hướng rít gào.
Xung quanh thân thể của Ma vương Tà Kỳ dần dần xuất hiện một khối băng trong suốt óng ánh, dưới sự phản chiếu của ánh sáng tản phát ra tia sáng năm màu.
Một sự nghiêm túc thiêng liêng như thần thánh từ trên người hắn lan tỏa ra.
Thực ra từ rất lâu trước kia lúc giết chết thần Băng Sương và Hàn Lãnh, Cố Thanh Sơn đã mang thi thể của đối phương giấu vào trong túi trữ vật.
Đây là chuyện không có cách nào.
Lúc đó tất cả các thần linh đều tụ tập lại ở trong rừng, để điều tra tình hình cái chết của Thần Vương.
Lỡ như Cố Thanh Sơn không giấu kỹ thi thể của Thần Băng Sương và Hàn Lãnh, bị thần tộc phát hiện ra manh mối, như vậy tất cả đều sẽ bị phá hủy.
Không ngờ vào lúc này, thi thể của Thần Băng Sương và Giá Rétlại còn có thể phát huy tác dụng mới như vậy.
“A……ngươi đây là……rốt cuộc……”
Lãnh chúa Tĩnh Lặng nhìn hắn, nhất thời bị cảnh tưởng kỳ dị này làm cho đứng hình.
Cảm nhận được thế giới nguyên lực của Cố Thanh Sơn hoàn toàn đều do linh năng băng sương cấu thành, tất cả ma quỷ nha tước đều yên lặng như tờ.
Băng sương!
Trong Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, băng sương là hình thái đặc biệt của thủy linh, là sức mạnh của chính ngũ hành.
Sức mạnh này rõ ràng vốn không thuộc về thế giới này!
Cố Thanh Sơn lên tiếng: “Đây chính là tuyệt chiêu của ta, có thể mượn sức mạnh của một thế giới khác, hi vọng mọi người không cần quá lo sợ.”
“Là Thiên giới Nguyên thủy?” Lãnh chúa Tĩnh Lặng hỏi.
“Chính xác.”
Lãnh chúa Tĩnh Lặng nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không cách nào giải thích được tình cảnh lúc này.
Huống hồ bao gồm cả cô ta trong đó cũng đều đã ký khế ước ma quỷ rồi.
Bọn họ không thể ra tay với Ma vương Tà Kỳ.
Cố Thanh Sơn nói xong, tầm mắt dừng lại trên hư không, nhìn giao diện Mồi Lửa.
Từng hàng chữ nhỏ màu đỏ máu đã sớm xuất hiện:
[Ngài đã tiêu hao chín mươi vạn hồn lực.]Khởi động Chúng sinh đồng điệu huyền bí, đang biến hóa thành Thần Băng Sương và Hàn Lãnh.”
[Bởi vì ngài đã lấy đi số lượng hồn lực to lớn, tiến hóa của trật tự không thể không tạm thời dừng lại.] […. Sứ giả Đoạn Tội các hạ, hi vọng là ngài đúng.]Sau khi Cố Thanh Sơn nhìn xong, những chữ nhỏ màu đỏ máu này toàn bộ đều biến mất.
Cố Thanh Sơn cười, trong lòng nói: “Đừng lo lắng, thực ra chuyện tiếp theo đây đều rất là đơn giản.”
Làn da tối đen của Ma tộc Tà Kỳ dần dần rút khỏi toàn thân hắn, diện mạo của nhân tộc xuất hiện.
Nhưng không giống với nhân tộc là hơi thở uy nghiêm trên người hắn dần dần trở nên mãnh liệt hơn.
Mồi Lửa nói: [Tiếp theo đây ngài sẽ bị tấn công bởi mấy chục Hải ma thú trăm triệu năm, nếu như đây cũng xem là chuyện đơn giản, vậy ta không biết cái gọi gì mới là khó.]
“Những chuyện ngươi từng gặp quá ít rồi.” Cố Thanh Sơn giải thích: “Thực ra chuyện đơn giản nhất chính là đánh nhau, bởi vì chỉ cần ngươi suy nghĩ xong, sau đó đi đánh nhau, thì chỉ cần đợi thua hoặc là thắng.”
[Cái khó hơn là gì?] Mồi Lửa hỏi.Nó chuẩn bị ghi nhớ lời nói của đối phương, để cho bản thân hắn không hề lộ ra vẻ ngu dốt đến vậy.
Cố Thanh Sơn nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện càng khó hơn so với đánh nhau, ví dụ như nấu ra được món ăn ngon, tìm công việc mưu sinh, theo đuổi cô gái trong lòng, nuôi sống một gia đình, tìm lại thời gian của quá khứ, mỗi một chuyện đều rất là khó.”
“Cho nên thực ra cái ta không sợ nhất, chính là đánh nhau.”