Trần Uyển Di cũng có chút không nghĩ ra, nâng cằm lên trầm ngâm một lát, nói: “Em có nhớ Thẩm Bạch Oánh trước khi chết hay không, từng đến phòng Thẩm Gia Minh?”
Được Uyển Di nhắc nhở, Mộc Ân giật mình: “Em đã thấy kỳ lạ, tại sao Thẩm Bạch Oánh đến phòng của cậu ta, mà cậu ta không xảy ra chuyện gì, nói không chừng Thẩm Gia Minh vẫn luôn nói láo, có thể chắc là cậu ta thật té xỉu, trong khoảng thời gian đó bị thẩm Bạch Oánh làm cái gì!”
“Đúng.” Trần Uyển Di tán đồng gật gật đầu.
“Nhưng có một chút rất kỳ quái.” Mộc Ân nói: “Chị nghĩ xem nếu con ma bám vào người Thẩm Bạch Oánh cố ý đẩy Thẩm Gia Minh vào chỗ chết, vì sao tối hôm đó không trực tiếp giết chết cậu ta? Mà còn phải đợi đến hôm nay?”
“Điều này…” Trần Uyển Di cũng nghĩ không thông.
“Nnhất định là nó có chuyện cần làm trong khoảng thời gian này, cho nên kéo tới bây giờ mới giết Thẩm Gia Minh, bao gồm chuyện dùng ảo giác ngăn chặn em, con ma này rất thông minh.” Mộc Ân nói.
Hai người lại hàn huyên vài câu, cho ra một chút kết luận cùng suy đoán, nhưng vẫn có thật nhiều điều không hiểu.
Lúc này, Lâm Như Uyên bưng nước chanh trở về, Trần Uyển Di nghe thấy tiếng mở cửa vội càng mềm oặt nằm xuống trong lòng bàn tay Mộc Ân.
Mộc Ân đặt cô ở trên tủ đầu giường, nhận nước chanh Lâm Như Uyên đưa tới, nhìn anh cười cười.
“Cảm ơn anh trai.”
“Sao khách sáo vậy.” Lâm Như Uyên thuận thế ngồi bên người cô, từ trên tủ đầu giường cầm lấy người giấy, đầu ngón tay sờ lên: “Trước kia không có phát hiện, Mộc Ân còn biết cắt giấy.”
“Không có việc gì làm, nhàn nên nghịch thôi ạ.” Mộc Ân bưng lấy nước chanh uống một ngụm, nhìn lá bạc hà đong đưa trên mặt nước, đột nhiên có chút nhớ nhung Lục Phong Miên.
Cô một hơi uống nửa ly, không để uổng phí tấm lòng của Lâm Như Uyên, sau đó đứng lên nói: “Anh trai, em đi xem chú Lục một chút, thời gian còn sớm, anh ngủ thêm đi.”
“Anh đưa em đi” Lâm Như Uyên có chút không yên lòng về cô.
“Không cần.” Mộc Ân trả cái ly lại cho anh anh: “Em không sao, cảm ơn nước chanh của anh.”