Lúc này Tần Di mới yên tâm một chút.
Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường run rẩy triệu hồi ra dây leo, ngắt một chồi non tươi mới nhất đưa cho Tần Di.
Tần Di nhìn chồi non mơn mởn khẽ rung rinh trong gió, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thương tiếc, vội vàng lấy ra một chiếc hộp ngọc, đem chồi non bỏ vào trong đó.
Làm xong tất cả những việc này, Tần Di trân quý cất hộp ngọc đi, sau đó dựa theo chỉ dẫn của Cố Thanh Dung, đặt Thẩm Thanh Đường dưới gốc cây cọ cách đó không xa.
Hắn hôn lên gò má mềm mại của Thẩm Thanh Đường, chuẩn bị rời đi.
Mà ngay lúc Tần Di xoay người, cổ tay áo và cổ tay đều bị dây leo níu lại.
Tần Di ánh mắt khẽ động, lặng lẽ quay đầu lại, liền thấy mấy sợi dây leo lưu luyến níu lấy hắn, hiển nhiên vẫn còn không muốn để hắn đi.
Trầm mặc một lát, Tần Di quay đầu liếc nhìn Cố Thanh Dung cách đó không xa.
Cố Thanh Dung hiểu ý, bèn im lặng xoay người bước ra xa một chút.
Khi Cố Thanh Dung đi rồi, Tần Di mới cúi đầu, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Hắn ôm Thẩm Thanh Đường một lúc, cảm thấy tâm tình của cơ thể mềm mại trong lòng mình đã ổn định hơn rất nhiều, mới nhỏ giọng nói: “Thật ra, ta cũng không phải hoàn toàn không tin những gì em đã nói với ta.”
Động tác vuốt ve lưng Tần Di của dây leo khẽ dừng lại, tựa như khó mà tin được.
Tiếp đó Tần Di xấu hổ cười cười, nghiêm túc nói: “Chỉ là lúc đó em nói quá bất ngờ, ta không tiếp thu được.”
Dây leo dường như có chút tức giận, vừa định dùng hết sức tóm lấy Tần Di, giọng nói dịu dàng của Tần Di lại vang lên.
“Sau đó nghĩ lại, em với người kia quả thực không phải giống nhau hoàn toàn.”
“Hơn nữa, người kia chỉ là ân nhân, người ta thích vẫn luôn là em.”
“Trước giờ chỉ có mình em.”
Tần Di nhẹ nhàng kết thúc bằng một câu như vậy, sau một hồi im lặng, hắn rõ ràng cảm giác được tâm tình của Thẩm Thanh Đường có chút kích động.
Rạng rỡ và hạnh phúc hơn bình thường.
Cảm nhận được điều này, Tần Di khẽ hít vào một hơi, mạnh dạn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Thẩm Thanh Đường.
Hương hoa thoang thoảng lưu chuyển giữa hai người, tạo nên một bầu không khí yên bình và tốt đẹp.
Sau khi hôn xong, Tần Di có chút thở dốc lùi lại, sau đó lại vươn tay ôm chặt Thẩm Thanh Đường, nghiêm túc nói: “Chờ ta trở về, nhé?”
“Khi ta trở về, em có thể kể cho ta nghe những chuyện của em ở một thế giới khác không?”
“Ta muốn biết mọi thứ về em, em có sẵn lòng nói cho ta biết không?”
Dây leo sau lưng Tần Di đột nhiên co lại một chút, Tần Di mới đầu còn cảm thấy an tâm, nhưng sau đó hắn lại cảm giác được gì đó, không khỏi cúi đầu xuống nhìn.
Kết quả nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử Tần Di không khỏi co rụt lại.
Thẩm Thanh Đường rõ ràng đã rất lâu rồi không thể cử động, nhưng lúc này, lại có từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi khóe mắt cậu, lập tức thấm ướt hàng mi thanh mảnh, thấm ướt cả gương mặt trắng nõn xinh đẹp.
Thẩm Thanh Đường rất ít khi khóc trước mặt Tần Di, lúc này nhìn thấy Thẩm Thanh Đường khóc, Tần Di rất đau lòng, lập tức hối hận vì sao lại dùng cách này để Thẩm Thanh Đường phải đợi mình.
Nếu biết trước sẽ như vậy hắn đã nói rõ từ sớm.
Tần Di trước giờ không giỏi dỗ người, nhất là lúc này lại càng không giỏi.
Luống cuống tay chân một hồi, Tần Di chỉ có thể rướn người về phía trước, vụng vụng về về hôn đi giọt nước mắt đang chực trào ra từ khóe mắt Thẩm Thanh Đường, sau đó hắn nhíu mày đau lòng thì thầm: “Em thế này, ta thực sự không nỡ rời đi.”
Dây leo cuộn lên, linh thức mang theo chút tủi thân truyền vào tâm trí Tần Di.
“Vậy thì chàng đừng đi…”
Có chút nũng nịu.
Lúc đầu khi Tần Di nói những lời này, Thẩm Thanh Đường chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng khi Tần Di nói muốn tìm hiểu thế giới của cậu, cảm xúc trong cậu đột nhiên vỡ òa, nhất thời bộc phát như thể vỡ đê… …
Bây giờ dần tỉnh táo lại, cậu lại cảm thấy hơi xấu hổ, vì vậy cậu chỉ có thể làm ra vẻ nũng nịu để dời đi lực chú ý.
Tuy nhiên, Tần Di không cảm nhận được những thay đổi nhỏ này của Thẩm Thanh Đường, chỉ nghĩ rằng Thẩm Thanh Đường vẫn còn chưa bình tĩnh, thế là hắn vẫn đau lòng ôm lấy Thẩm Thanh Đường, từ từ dỗ dành cậu.
Dỗ một hồi, Thẩm Thanh Đường thực ra đã sớm bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn lắm, cuối cùng không nhịn được dùng linh thức thì thầm: “Chàng thật sự tin em, hay là đang gạt em?”
Tần Di trầm mặc một hồi: “Ta đã bao giờ lừa gạt em chưa?”
Thẩm Thanh Đường giật mình, tâm tình càng thêm dễ chịu.
Sau đó, cậu lại nói: “Ngoéo tay đi.”
Nói xong, dây leo xanh non rung rung duỗi ra, đưa tới trước mặt Tần Di.
Tần Di cười cười, duỗi ra ngón tay út, bắt ngoéo với dây leo.
Sau khi ngoéo tay, cảm giác tủi thân không vui của Thẩm Thanh Đường cuối cùng cũng tan biến đi rất nhiều, sau đó cậu nói: “Được rồi, chàng đi đi.”
Ánh mắt Tần Di khẽ động, lặng lẽ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Đường: “Vậy ta đi rồi, em có nhớ ta không?”
“Chàng nói nhiều quá…”
Tần Di cười khẽ một tiếng, cũng không cố ý theo đuổi đáp án, chỉ đứng dậy nhẹ giọng nói: “Được, vậy ta đi đây, em nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Ừm……”
Tần Di vốn không định chần chờ thêm nữa, dằn lại lòng, định quay đầu rời đi, nhưng vào giây cuối cùng trước khi rút tay về, hắn lại cảm giác được một dòng linh thức yếu ớt có chút không được tự nhiên.
“Sẽ nhớ chàng.”
Ngắn ngủi nhẹ nhàng, mang theo chút e thẹn ngọt ngào.
Tần Di sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy trái tim mình đong đầy hạnh phúc.
Sau đó hắn lại cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi mỏng mềm mại, rồi xoay người rời đi.
Có được đáp án của Thẩm Thanh Đường, hắn đột nhiên cảm thấy can đảm và tự tin vô cùng.
Có dây leo xanh non đuổi theo sau Tần Di mấy bước, sau đó chậm rãi dừng lại.
Cho dù Tần Di không quay đầu lại, hắn cũng biết những điều này.
Nhưng hắn vẫn không ngoảnh lại.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Cố Thanh Dung lóe lên một tia xúc động, nhưng rất nhanh anh cũng quay đầu nói: “Đi thôi.”
Tần Di đi theo.
——oOo——