Trong lòng ông lại đang nhảy cẫng vui vẻ. Nhà Thành Vũ náo chuyện, lại vừa vặn đẩy Thanh cô nương về huyện thành a! Ông có nên thay đại nhân nhà mình cảm tạ cả nhà bọn họ không nhỉ?
Tiếng huyên náo bên ngoài khiến Chu Thanh đau đầu, nàng cũng lười suy nghĩ nhiều, cảm thấy huyện thành cũng không phải là đầm rồng hang hổ a. Lại nói, Chu Hoài Hải cũng không còn ở đó nữa.
“Đi, hôm nay đi lên huyện thành, có điều, chúng ta đi như thế nào?”
Chu Dao liền nói: “Đúng nha, bọn họ chắc chắn sẽ không để cho chúng ta ra cửa.”
Trung Thúc liền cười nói: “Cái này thì dễ nói, khi ta tới đây không phải có mang theo mấy cái rương lớn sao, chúng ta bỏ đồ trong rương ra, mọi người tạm thời chịu ủy khuất một chút, trước tiên trốn vào trong rương, chờ ra khỏi thôn lại ra.”
Chu Hoài Sơn lập tức vỗ tay một cái, chốt: “Đi!”
“Nhưng những thứ kia thì phải xử lý như thế nào?” Triệu thị nhìn mấy cái rương đang mở nắp kia. Trong rương toàn là bột mỳ cùng thịt a.
Trung Thúc liền nói: “Hôm nay mọi người cứ đi trước, chỉ mang theo những thứ quan trọng hơn thôi, đến mai ta lại phái người đến đem những thứ này đi, một ngày công phu, bọn họ cũng không phát hiện được gì đâu.”
“Nhưng mai ngài lại phái người đến, chúng ta không có ở đây, ai mở cửa cho ngài?” Chu Bình nháy mắt hỏi.
Trung Thúc cười nói: “Cái này, ta tự có biện pháp, chúng ta cũng đừng chậm trễ thời gian nữa.”
Nói làm liền làm. Mấy cái rương lớn, chứa mấy người bọn họ, hoàn toàn không là vấn đề. Thay xà đổi cột, chớp mắt đã hoàn thành.
Chu Thanh mang theo cái rương nhỏ Thẩm Lệ tặng cho nàng và một ít bạc vụn, cùng hai chị em Chu Dao, Chu Bình chui vào một cái rương. Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị trốn trong một cái rương. Chu Hoài Sơn cùng sách của hắn thì ở cùng một cái rương.
Chu Hoài Sơn.. Ngồi xổm trong rương, nhìn bên cạnh dày đặc toàn là sách, hắn có chút hoài niệm kiếp trước a. Ai mà thể ngờ lại có lúc, Chu Hoài Sơn hắn lại có thể cùng một đống sách nằm trong một cái rương kia chứ!
Thu thập xong xuôi, mấy cái rương cũng yên ổn trên xe, Trung Thúc dẫn đầu dắt xe ngựa từ trong nội viện đi ra. Cũng nói với đám người vây quanh bên ngoài rằng, cả nhà Chu Thanh không ra ngoài đưa tiễn vì sự quấy nhiễu của họ. Người nhà họ Thành chắn người Chu gia, không có đạo lý ngay cả mấy người Trung Thúc cũng bị chặn lại.
Coi như bọn họ có muốn chặn, thì cây roi trong tay Trung Thúc cũng sẽ nói không, hung hăng quất một roi vào mông ngựa, con ngựa bị đau lập tức lôi theo xe liền trực tiếp lao ra.
Ngăn ở phía ngoài, cũng chỉ là những thân thích đến tạo khí thế, làm chỗ dựa cho Thành gia, ai cũng không hề có tinh thần liều chết cản xe ngựa đâu.
Xe ngựa xông lên, một đám người vô thức liền né tránh. Đợi đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, thì người ngựa đã sớm ra khỏi cửa. Đến khi xe ra hẳn bên ngoài, Trung Thúc mang tới một cái ổ khóa thật to, khóa kỹ cửa lại, quay người trở về xe.
Người nhà họ Thành lại tiếp tục nhao lên vây giết.
Xe ngựa lộc cộc, một đường thẳng đến huyện thành.
Từ trong rương chui ra, Chu Thanh nói với Trung Thúc: “Chúng ta sẽ không ở nhà của Thẩm Lệ, đến huyện thành, chúng ta sẽ mua một chỗ để ở.”
Trung Thúc vội vàng đánh xe, cười ha hả gật đầu đồng ý.
“Chỉ là, bây giờ sắp đến cuối năm, nhà không dễ mua, không bằng các ngươi cứ ở tạm trước đã, chờ sang năm lại mua, đến lúc đó giá cả vừa phải cũng có thể mua được nhà tốt.”
Trung Thúc thành khẩn khuyên, Chu Thanh tất nhiên cũng không tiện cự tuyệt. Người ta thành tâm thành ý giúp ngươi, ngươi lại cứ khăng khăng cự tuyệt như vậy, không phải là quá không biết điều sao? Được tiện nghi còn khoe mẽ. Cảm ơn là tốt rồi.
Trên đường vào huyện thành, Chu Bình hưng phấn ôm cái rương nhỏ Thẩm Lệ cho hắn, ngồi ở bên cạnh Chu Hoài Sơn.
Bây giờ tại Chu gia, ngoại trừ đại sư huynh, hắn thích nhất là Nhị bá. Nhị bá có một linh hồn rất thú vị a.
“Nhị bá, ta cảm thấy kể từ khi gặp gỡ đại sư huynh, nhân sinh của ta bắt đầu lên như diều gặp gió. Trước đó ta ở trong phòng cũ, về sau vào ở nhà đại sư huynh mua, bây giờ lại ở nhà đại sư huynh tại huyện thành, nhị bá, người nói xem, về sau có phải chúng ta sẽ vào kinh thành ở không?