Trong thư Hopkins cho biết: “Tôi đã thực hiện định vị thiên văn thứ hai vào thời điểm đó và thời tiết rất tốt. Vấn đề duy nhất là vị trí cách xa tuyến đường ban đầu gần 630 km, tôi đã kiểm tra dữ liệu nhiều lần để điều chỉnh xem đường bay của máy bay này tại sao lại bị lệch trong một giờ mà không rõ nguyên do. Sau khi hạ cánh, Hopkins báo cáo với nhân viên trực ban rằng máy bay của ông đã đi chệch hàng trăm km so với tuyến đường ban đầu, tuy nhiên báo cáo lại không được lưu trữ. Thế nhưng Hopkins vẫn tin rằng trong khu vực này thực sự có một sức mạnh kỳ dị đang tồn tại, gây ra uy hiếp rất lớn cho tàu thuyền và máy bay. Do những sự kiện này liên tục phát sinh, các chuyên gia cho rằng dưới đáy vùng biển Tam giác Rồng thật sự tồn tại một sức mạnh to lớn nào đó.
Vào một đêm sáng rõ tháng 1 năm 1989, chiếc tàu săn bắt cá voi Nhật Bản do thuyền trưởng Sakagami Moro điều khiển đã nhìn thấy một con tàu đánh cá nhỏ đang di chuyển khác thường cách khoảng mười sáu mét. Thuyền trưởng và những thuyền viên khác tới gần con tàu đó, nỗ lực tìm kiếm thuyền viên may mắn còn sống sót nhưng tất cả đều yên tĩnh, ông khẩn trương nhìn xung quanh nhưng đáp lại ông chỉ có tiếng nước va chạm vào thân tàu. Ông bắt đầu cảm thấy sợ hãi, xung quanh yên tĩnh thế này, rốt cuộc ở đây đã từng xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng, thuyền trưởng Sakagami phát hiện ra rằng không có bất cứ thuyền viên hay hàng hóa nào khác trên tàu ngoại trừ thi thể của vị thuyền trưởng. Tay thuyền trưởng vẫn đang nắm chặt bánh lái.
Có khả năng đây là một bản ghi chép hồ sơ về Tam giác Rồng cách chúng ta gần nhất.
***
Dựa vào những tư liệu hồ sơ lịch sử do các nước ghi chép phía trên, có phần đã được tiết lộ, có phần vẫn trong trạng thái bảo mật, cũng có phần có ghi chép chính thức, nhưng vì một vài nguyên nhân hạn chế nên hiện nay vẫn không thể nào kiểm chứng tính chân thật của nó.
Có thể có người sẽ tò mò, nếu vùng biển thần bí này nguy hiểm như vậy thì sao lại có nhiều tàu thuyền bất chấp nguy hiểm tới đây như thế? Không lẽ não bọn họ đều ngắn sao? Không phải như vậy dâu. Tuy 70% Trái Đất được đại dương bao bọc, nhưng các tuyến hàng hải chủ yếu đều tập trung chủ yếu ở Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương, trừ phi không muốn kiếm sống trên biển, bằng không những thủy thủ thường rất khó trách khỏi vùng tam giác khủng khiếp này. Vùng biển mười ba triệu km vuông nghĩa là gì, có thể rất nhiều người sẽ lập tức nghĩ tới một con số quen thuộc, đó chính là diện tích lãnh thổ Trung Quốc (bao gồm 9,3 triệu km vuông diện tích lục địa và 271 nghìn km vuông lãnh thổ vùng biển), đây chính là một khu vực vô cùng rộng lớn, cũng là nơi có rất nhiều tàu vận tải biển, du thuyền, tàu quân dụng, tàu đặc chủng và tàu dân dụng, thương dụng, máy bay quân sự phải đi qua, nhưng cùng lúc đó, chúng ta cũng có thể phân tích sơ bộ rằng cái gọi là Tam giác Rồng thực ra chỉ là một vùng biển.
Vì vậy, các sự kiện đắm tàu và những vụ máy xảy ra sự cố có thể cho là một dữ liệu thống kê, vùng tam giác đó cũng chỉ có thể là một khu vực được thống kê, có một vài sự tồn tại không khoa học, có lẽ một vài nơi cũng đã xảy ra những sự kiện tương tự, nhưng lại không thể phát sinh ở Tam giác Rồng, cũng có vài việc vốn bị cho rằng đã xảy ra ở khu vực Tam giác Rồng, nhưng thật ra lại không phải vậy. Nói chung, không ai có cách nào có thể xác định được vị trí chính xác ba điểm tọa độ của ba đỉnh Tam giác Rồng, ba tọa độ này chỉ tồn tại trong kinh nghiệm phong phú của các thủy thủ, cho dù tọa độ trong lòng mọi người có hơi khác nhau.
Thời gian thống kê tất nhiên cũng phải chờ bàn bạc, Tam giác Rồng chính là một khu vực thần bí như vậy đấy.
Có thể khẳng định một điều, đến ngày nay vẫn còn xuất hiện những vụ mất tích thần bí, chỉ tiếc rằng, những người chứng kiến chân tướng đó lại không còn ai sống sót, bí ẩn vẫn tồn tại, khoảnh khắc giải đáp được câu đố đó vẫn còn cách chúng ta rất xa.
Mãi tới những năm gần đây, sự kiện đắm tàu lại tiên tục xảy ra ở khu vực Tam giác Quỷ kinh khủng này.
Trong đó, từ năm 2116 đến năm 2118 đã xảy ra tám vụ tàu thuyền mất tích ly kỳ: theo thứ tự là tàu thám hiểm hải dương Tako của Nhật Bản, tàu giám sát hải dương Charm của Mỹ, tàu tấn công đổ bộ của Pháp, tàu chở hàng Đằng Dược, tàu chở du khách và hàng hóa Giang Tân, tàu chở hàng cỡ lớn Khẩn Đinh, tàu container buôn Nguyên Bác, tàu chở khách Centaurus định kỳ của Trung Quốc.
Chỉ vẻn vẹn trong năm 2218 mà đã xảy ra liên tiếp ba sự cố đắm tàu, tổng cộng có 139 thuyền viên đã bỏ mạng tại vùng biển thần bí này.
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đây.
Chương 105NGƯỜI GẢY ĐÀN GUITAR
Đông Phương Nhạc chắp tay sau lưng, nhàn nhã đứng trên boong thuyền nóng bỏng chân, tắm nắng dưới nắng mặt trời giữa trưa, hai mắt nhìn mặt nước bằng phẳng như gương trước mắt, biển cả mênh mông vô bờ, dòng suy nghĩ tất nhiên cũng trôi về phương xa từ lâu.
Mỗi lần nhìn biển, máu nóng trong lòng anh ta lại tuôn trào, có lẽ từ nhỏ anh ta đã thuộc về biển, anh ta cũng từng tự xưng mình là đứa con của biển. Có thể bạn sẽ cho rằng anh ta là nhân vật tài giỏi gì đó, nhưng bạn sai rồi – thật ra bây giờ anh ta chỉ là thuyền trưởng của một tàu chở hàng cỡ trung mà thôi.
Nếu như nói vị thuyền trưởng này có điểm nào hơn người, vậy thì chỉ có vị trí anh ta làm việc khi còn trẻ là khác với mọi người mà thôi: Thuyền trưởng của một tàu khu trục cũ của hải quân. Nhưng trong nháy mắt mình cũng đã xuất ngũ được được hai năm, đã trở thành một người đánh bắt hải sản bình thường từ lâu, là một “Lão thuyền trưởng” quản lý mười hai thuyền viên – thật ra tuổi của anh ta cũng không lớn, nhưng đúng là lão thuyền trưởng thật.
So với cảnh tượng đáng để nở mày nở mặt khi quản lý hơn 200 lính thủy quân năm đó thì vận chuyển hàng hóa bây giờ quả thật khác xa một trời một vực; những thủy thủ này lên tàu là để nuôi sống gia đình, đối với thuyền trưởng, họ đều là thích nghe thì nghe, không thích nghe thì thôi, không ai làm gì được họ cả, quá đáng thì cuốn gói bỏ đi, trên thuyền nào mà không kiếm được việc chứ?
Trong lòng nghĩ tới những chuyện cũ năm xưa và những việc lặt vặt hiện tại, Đông Phương Nhạc chậm rãi vòng qua đường lớn trong khoang, sau đó nắm lấy tay vịn cầu thang, động tác nhanh nhẹn leo lên lầu hai boong tàu, đi về phía phòng mình, từ xa đã nghe thấy tiếng đàn trong trẻo truyền từ trong phòng ra. Anh ta biết tên kia lại đến trước một bước rồi, Đông Phương Nhạc mắng thầm trong lòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng mình.
Trên mặt anh ta hiện lên nụ cười nhàn nhạt, người trong phòng này chính là người bạn quanh năm luôn theo mình đi xa, hiểu rõ sở thích của mình lúc chạng vạng nhất.
Bên trong phòng thuyền trưởng có một người đàn ông trẻ tuổi không tới ba mươi đang ngồi, đừng thấy cậu ta có dáng người to cao mà lầm, thực tế cậu ta chính là bác sĩ duy nhất trên tàu, ngoại trừ thuyền trưởng và kỹ sư trưởng ra, bác sĩ chính là người có địa vị cao nhất trên tàu viễn dương. Có ai mà không bị đau đầu, không bị cảm sốt, không bất ngờ mắc bệnh chứ, sống trên tàu chở hàng thường xuyên đi xa thế này, đôi khi bác sĩ còn quan trọng hơn cả thuyền trưởng.
Có điều, ưu điểm của cậu ta không chỉ là bác sĩ chuyên khoa nội ngoại mà cậu ta còn đánh đàn guitar rất hay, cũng là tri âm của thuyền trưởng Đông Phương của chúng ta.
Người trong phòng nghe thấy tiếng bước chân nhưng không hề phản ứng lại mà vẫn tiếp tục đàn, hoàn toàn quên mình, giống như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình vậy, không có thứ gì có thể lọt vào mắt cậu ta cả. Giá của cây guitar này không rẻ, được chế tạo riêng, không thể nào mua được trên thị trường, phải thông qua trang web trên mạng và liên hệ trực tiếp với cửa hàng mới mua được, giá của cây guitar lên tới hai mươi nghìn đồng! Tuy đắt tiền như thế, nhưng chỉ cần nhìn chất liệu hộp đàn thì sẽ thấy rất đáng giá, sau đó lại nghe thử âm sắc của nó, êm dịu mà tròn vạnh, âm thanh vang vọng lâu dài, thật sự là đồ tốt, đối với người chơi guitar chuyên nghiệp thì nó lại càng là một cây đàn tốt.
Tên của cậu ta là Mộ Liên, bác sĩ ngoại khoa của tàu chở hàng Lê Sa, cũng là một tay guitar.
Đông Phương Nhạc đứng ở cửa nhưng không lập tức bước vào, ca khúc đang được biểu diễn đã hấp dẫn anh ta, hiển nhiên đây là một ca khúc mới, trước giờ anh ta chưa từng nghe Mộ Liên biểu diễn ca khúc này bao giờ, ca khúc khi thì du dương, khi thì âm vang, khi thì trầm thấp, khi thì tinh tế, khi thì nhẹ nhàng, như khóc lóc nỉ non xoáy vào lòng người; lại dựa vào cách đàn và tiết tấu mãnh liệt khiến một người am hiểu âm nhạc sâu sắc như Đông Phương Nhạc cũng không khỏi cảm thấy thất thần. Rốt cuộc người đàn phải ôm ấp tình cảm như thế nào mới có thể khiến cho một người có trái tim kiên định như mình bị lay động, mơ nghĩ không dứt đây?
Đại khái qua khoảng một phút, Đông Phương Nhạc mới chậm rãi bước vào phòng mình, ngồi xuống ghế xoay dành riêng cho thuyền trưởng. Anh ta suy nghĩ một lát, sau đó liền cúi người lấy cây kèn trumpet được cất nhiều năm trong hộp dưới bàn lên. Đã nhiều năm không chạm vào nhạc cụ, vậy mà hôm nay lại tự nhiên sinh ra một loại kích động kỳ lạ. Đó là một nhạc cụ bằng đồng hơi bị gỉ nhưng lại đắt tiền không kém, bộ kèn đồng này vốn đắt hơn nhạc cụ dân tộc một chút, huống chi thứ này còn có “tên gọi” riêng – là di vật của thầy giáo mình. Đông Phương Nhạc từng bái một danh gia về kèn trumpet làm thầy, học nghệ hơn mười năm, không phải vì để kiếm sống mà chỉ vì hứng thú mà thôi. Tất nhiên, anh ta cũng tham gia không ít các buổi diễn chuyên nghiệp, nghiệp dư, trong lúc đi lính còn tham gia vài cuộc thi, nhiều lần đạt được giải thưởng.
Nhưng những thứ này đều đã trở thành ký ức rồi, sau khi xuất ngũ, cây kèm trumpet này đã được cất giữ hơn hai năm, đến nay vẫn chưa được chạm qua.
Đông Phương Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve thân kèn, mặt ngoài bằng đồng khiến bàn tay anh ta có một loại xúc cảm quen thuộc; ba nút van trên thân kèn trumpet đã hơi kẹt, có lẽ là do lâu rồi không bảo dưỡng, dầu bôi trơn cũng đã bay hơi gần hết, Đông Phương Nhạc cũng không để ý, chỉ dùng ngón tay linh hoạt nhấn những nút van này, mãi đến khi kèn không còn phát ra âm thanh “cạc cạc” kỳ quái nữa anh ta mới khẽ mỉm cười.
Nếu không dùng thì nó sẽ thành đồ cổ mất, anh ta vui vẻ tự giễu.
Cũng may, miễn cưỡng cũng có thể dùng được, anh ta liền đặt miệng kèn đồng lên môi, thử phát ra chút âm thanh, cũng không tồi, cây kèn trumpet này giá gần mười nghìn đồng, tuy vỏ có hơi loang lổ vết gỉ đồng xanh nhưng âm thanh vẫn dâng trào và thuần túy như trước. Mộ Liên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Người yêu âm nhạc, căn bản không cần trao đổi bằng từ ngữ.
Tài nghệ thổi kèn đồng của Đông Phương Nhạc lúc đầu còn hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã theo kịp tiết tấu của Mộ Liên, hơn nữa, cây kèn trumpet này vẫn còn có thể phát ra âm cao sôi nổi mà trong trẻo như trước, quả thật đã vượt khỏi dự liệu của anh ta, dần dần, tâm tư của Đông Phương Nhạc cũng hòa nhập vào ý cảnh của khúc đàn guitar kia.
Thanh âm du dương, tiếng đàn khẽ lướt đều tự nhiên hình thành.
Hai người dường như si mê, chỉ dựa vào tình cảm trong lòng mà diễn tấu, hai loại nhạc cụ bất đồng về giai điệu và âm vực lại vẫn hòa hợp vào nhau, liền mạch lưu loát, mãi tới khi nốt nhạc cuối cùng được phát ra, tiếng vang vẫn còn lưu lại trong phòng một lúc lâu.
Hai người nhìn nhau một chút, cả hai đều hơi xuất thần.
Một lát sau…
Đông Phương Nhạc mới trầm giọng nói: “Đúng là một khúc nhạc hay! Đúng là khúc nhạc hay…” Anh ta lập tức tò mò: “Chỉ là không biết khúc nhạc này tên gì?”
Mộ Liên chán nản lắc đầu: “Hôm nay tôi bất chợt nảy ra ý nghĩ này, liền tùy hứng mà diễn tấu một chút, vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào phù hợp với nó…”
“Tôi thấy anh đã lâu không thổi kèn trumpet mà lại thổi tới mức hứng khởi thế này, không bằng anh đặt tên cho khúc nhạc này đi?” Mộ Liên khẽ mỉm cười đề nghị.
Đông Phương Nhạc gật đầu, nhưng cũng không vội vàng quyết định, đặt tên cho một khúc nhạc cũng vô cùng quan trọng, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là sẽ làm mất đi ý cảnh, vì vậy anh ta vẫn còn một nghi vấn.
“Tại sao đột nhiên cậu lại diễn tấu khúc nhạc này?” Đầu tiên, anh ta phải biết nguyên nhân.
Mộ Liên than thở: “Thật ra cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là hôm nay đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, nghĩ tới nhiều năm qua kiếm sống trên biển từng chút từng chút một, nghĩ tới không gió mà sóng cao ba thước, nguy hiểm luôn rình rập ở mọi nơi giữa đại dương mênh mông, nghĩ tới những năm tháng đằng đẵng vô vị kia, trong lòng lại sinh ra cảm khái vô hạn… Chỉ có vậy mà thôi.”
Đông Phương Nhạc không nói gì, tâm tư bị gián đoạn vừa rồi lại bất chợt nổi lên, ánh mắt của anh ta cũng trở nên mê ly.
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ đến những chuyện này, chỉ có điều trong trải nghiệm của tôi, đời người cũng lắm lúc thăng trầm, thế sự cũng lắm lúc dồn dập hỗn loạn, đôi khi thất bại lại thấy nghi hoặc và cô độc không ngừng… khác đường nhưng cùng đích.”
Mộ Liên hơi cao hứng nói: “Nói như vậy, chúng ta phải ghi lại khúc nhạc này rồi đóng thành sách, ngày nào đó lại hợp tấu lần nữa, anh cảm thấy thế nào?”
“Tốt thì đúng là tốt, nhưng vẫn còn thiếu một cái tên thích hợp, đúng là có hơi tiếc.” Đông Phương Nhạc cúi đầu suy tư.
Ánh mắt Mộ Liên thông qua cửa sổ của phòng thuyền trưởng nhìn ra có thể thấy rõ nơi nước tiếp giáp đường chân trời, ánh nắng mặt trời phản chiếu xuống mặt biển yên ả tạo ra một vệt sáng màu vàng sáng chói, giống như một con rồng vàng rực rỡ nằm nghiêng trên dải lụa xanh thẳm vậy.
Dòng suy nghĩ của cậu ta hơi động, dường như vừa nghĩ ra một ý nghĩ đặc biệt.
Tầm mắt Đông Phương Nhạc lại đặt ở mặt tường trắng trơn và sàn nhà màu xanh lá, ánh đèn thuần trắng trong phòng xen lẫn với ánh sáng vàng óng bên ngoài chiếu vào khiến những vật chết này phát ra ánh sáng mê người. Đúng là một hình ảnh hấp dẫn, dễ dàng hóa giải nỗi cô độc và quạnh quẽ của người đi xa.
Bỗng dưng…
Hai người đồng thanh la lên: Khúc ca linh hồn biển!
Đúng vậy, “Khúc ca linh hồn biển”.
***
Chú thích:
1. Giai điệu và điền từ “Khúc ca linh hồn biển”:
(1) Giai điệu: đoạn nhạc mềm nhẹ mà ung dung dành cho đàn dây độc tấu, giai điệu lướt nhẹ miêu tả cảnh sắc mê người và sinh hoạt đặc biệt trên biển; nhanh gọn, nên dùng lực gãy đàn để khúc nhạc tiến hành thay đổi liên tục, tiếp theo chọn dùng phạm âm để biểu diễn bối cảnh biển cả mênh mông thần bí, hoặc cũng có thể là một loại báo động; quan trọng nhất là kỹ thuật ngón tay gảy đàn, kết hợp với kỹ xảo đánh đàn, cũng dùng một lượng lớn hoạt âm, đẩy dây đàn, dựa vào âm mà thể hiện phương pháp để cả khúc nhạc êm dịu tròn đầy, lộ ra mọi phương diện cuộc sống trên biển; kèn trumpet gạn đục khơi trong theo điệu nhạc miêu tả cuộc sống gần gũi phía sau cuộc sống khô khan xa xứ, âm điệu một chính một phản miêu tả đầy đủ sự đấu tranh và mâu thuẫn sâu trong nội tâm con người, cùng với thái độ sinh hoạt ngoan cường cứng cỏi, vượt qua muôn vàn khó khăn vẫn quyết chí tiến lên phía trước. Cuối cùng, khi nguy hiểm đến, âm thanh từ dây đàn phát ra càng lúc càng chậm, âm thanh càng lúc càng dâng trào, quan trọng là người dẫn chính chuyển sang người thổi kèn trumpet, phần nhạc dùng cho dây đàn ôn tồn, ca ngợi thủy thủ chiến thắng khó khăn, cùng với khải hoàn trở về nhà; cả khúc nhạc kết thúc dưới màn độc tấu guitar, đoạn cuối có vẻ bình tĩnh và tràn ngập ý chí bất khuất sống trong nghịch cảnh, khác nào điệu Tín Thiên Du (dân ca vùng Thiểm Bắc Trung Quốc) còn văng vẳng bên tai, đây chính là hướng đi của toàn bộ giai điệu “Khúc ca linh hồn biển”.
(2) Điền từ:
Tuy bản thân tôi đã làm đơn giản phần ca từ nhưng vẫn không hài lòng lắm;
Do đó đề nghị: hoan nghênh toàn thể bạn đọc gửi bài, một khi ca từ được nhận, tiền thưởng ít nhất là 100 Nhân dân tệ (phải phàm tục như vậy đấy, làm phiền mọi người hiểu cho), nếu ca từ vượt qua mong muốn của tác giả, tiền thưởng có thể tăng thêm gấp đôi, không gia hạn mức tối đa.
Yêu cầu: Khoảng 200 chữ, tiếng phổ thông hiện đại, phù hợp với hướng đi của giai điệu, từ ngữ hay, hình ảnh giao hòa, dễ đọc dễ hát, còn lại thì không có hạn chế gì.
2. Thành viên trên tàu chở hàng Lê Sa (mười ba người): Thuyền trưởng Đông Phương Nhạc, kỹ sư trưởng Tôn Tam Thạch, bác sĩ Mộ Liên, đại phó Lỗ Gia Uy, nhị phó Hạ Nguyên Thân, người lái chính Tăng Lâm, người lái phụ Diêu Đàn Lễ, thủy thủ buộc cánh buồm Tạ Kim Sơn, thủy thủ bình thường Vương Phương, người trực tuabin Chu Bảo Côn, đầu bếp chính Lý Phúc Xương, đầu bếp Thôi Quý.