“Khi anh xuất hiện trong nhà hàng, em cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Ngồi trước mặt anh trong không gian hai mươi mét vuông đó, em cảm thấy rất khổ sở. Liên Ngao, anh biết đấy, gần đây không đêm nào em ngủ được. Em không thích nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ anh vọng qua rèm trúc. Những âm thanh đó của anh rất dễ làm phiền tới giấc ngủ của em.”
Anh nhìn cô không chớp mắt: “Vậy sau này anh sẽ không xuất hiện trong nhà hàng nơi em làm việc nữa. Anh cũng sẽ không để mình phát ra tiếng động nào nữa, như vậy được không?”.
“Không được, anh là cậu chủ Liên Ngao cơ mà. Cậu chủ Liên Ngao làm sao có thể làm mấy chuyện đó. Để đám con gái biết được họ khó chịu biết nhường nào. Không chỉ họ, cả em cũng sẽ khó chịu.” Cô lắc đầu, ngữ khí mềm oặt: “Liên Ngao, thật ra em muốn nói với anh, nếu những chuyện đó do người khác làm em sẽ không căng thẳng, em sẽ không đến nỗi mất ngủ cả đêm”.
Lại, lại nhíu mày rồi. Ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên đôi mày nhíu chặt của anh. Dáng vẻ anh khi cau có thật ưa nhìn, tới nỗi cô không nỡ nói nốt câu nữa.
Nhưng…
Thở dài trong lòng, cô tiếp tục:
“Liên Ngao, nếu anh thật sự thích em thì đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Nếu anh rời khỏi đây, em sẽ ghi nhớ những lời anh đã nói trên bãi biển. Nếu anh không đi, những lời đó coi như vô ích.”
“Liên Ngao, chỉ cần anh đi, em sẽ tin là anh thích em. Nếu anh không đi, em sẽ không tin anh thích em đâu.”
Anh nhìn lên môi cô, ngón tay lướt qua môi cô, cất giọng trầm trầm: “Chị gái của tôi, em thật biết trêu ngươi”.
Ở khoảng cách rất gần, cô nhìn thấy huyệt thái dương của anh gồ lên, dường như mạch máu muốn phá tung lớp da đó ra: “Nhưng làm sao bây giờ? Anh không muốn đi chút nào cả. Đầu gỗ, đã lâu lắm rồi anh không hôn em, không vuốt ve em. Anh muốn ở lại đây, đợi tới khi nào em nguôi giận, lại để anh hôn, để anh vuốt”.
“Thế nên, đừng giở mấy trò đó ra, sẽ chỉ khiến anh cảm thấy em đáng yêu hơn mà thôi.”
Nói xong, anh mỉm cười với cô. Lúc này ánh mắt trong veo của anh đã bị ánh đèn vàng cam phủ một tầng dịu dàng. Đêm nay, đôi mắt ấy rất hớp hồn.
Quay đi né tránh sự đụng chạm của anh, cô kéo chăn lên, quấn mình thật chặt.
Khi mở mắt ra, Khang Kiều nhìn thấy ngay một hộp quà sáng nóng hổi có dán sticker của cửa hàng bán đồ sáng tại Jimbaran. Hôm nay là nước ép hoa quả và bánh mì dứa, hôm qua là bánh mỳ sữa và sandwich.
Cô ngồi dậy, dép lê được đặt ở chỗ vừa đẹp cho cô xỏ vào. Cô đi dép vào, trên bệ phòng tắm có đặt bàn chải và cốc nước. Kem đánh răng được xịt gọn gàng trên bàn chải, bàn chải được đặt ngang trên thành cốc.
Cầm theo bàn chải và cốc, Khang Kiều mở cửa phòng.
Qua một ngã rẽ chính là nhà vệ sinh công cộng. Có bốn, năm người đang xếp hàng chờ tới lượt. Hoắc Liên Ngao xếp ở vị trí thứ hai. Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái khác, anh nắm tay Khang Kiều kéo tới chỗ mình.
Khi Khang Kiều mở cửa phòng vệ sinh ra thì trong hàng ngũ kia đã có thêm hai cô gái trẻ.
Ở đây không thể không nhắc một chút, từ khi Hoắc Liên Ngao tới đây xếp hàng đánh răng hàng sáng, nơi này trở thành nơi hút nhất mỗi sáng sớm, đa phần người đến xếp hàng là các cô gái trẻ.
Đánh răng chải đầu xong, Khang Kiều trở về phòng mình. Cô đeo ba lô, cầm phần quà sáng ra mở cửa. Hoắc Liên Ngao cũng đang khoanh tay đứng trước cửa như mọi ngày.
Ở trạm xe buýt, khi Khang Kiều muốn đưa phần quà sáng của mình cho một kẻ lang thang bên cạnh thì một đôi tay ngăn cô lại.
Hoắc Liên Ngao ngăn Khang Kiều. Anh nhìn lên mặt cô, sau vài giây thì cụp mắt xuống nói: “Bỏ bữa sáng không tốt cho sức khỏe”.
Dưới cái nhíu mày rất sâu của cô, Hoắc Liên Ngao khẽ nói: “Mang quà sáng lên xe ăn đi, hôm nay anh không đưa em tới lớp nữa”.
Cửa xe in dấu khuôn mặt cô, hai bên gò má trũng sâu, rõ ràng vì mất ngủ quá nhiều, đôi mắt to y như Hoắc Liên Ngao hay tả, con ngươi như rớt ra ngoài tới nơi.
Hoắc Liên Ngao, Hoắc Liên Ngao…
Quay đầu lại, anh vẫn đứng đó nhìn cô qua ô cửa kính. Chiếc xe buýt chầm chậm lăn bánh. Trạm xe và bóng người gầy dưới trạm xe mỗi lúc một xa. Cô quay lại, cúi đầu, gặm một miếng bánh dứa.
Học xong, Khang Kiều về thẳng nhà hàng làm việc. Bàn số 1 hôm nay luôn trống trải. Các cô gái đều lần lượt tới cười với Khang Kiều, hỏi hai người họ đã làm lành rồi sao?
Mười một giờ, Khang Kiều tan làm đúng quy định. Ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy Hoắc Liên Ngao đứng đợi ở đó. Anh đón lấy túi xách trong tay cô, khẽ nói: “Ở đây lắm ma men, anh không yên tâm”.
Cứ như vậy, họ duy trì nhịp sống như những tối trước. Khang Kiều đi trước, Hoắc Liên Ngao theo sau, cùng trở về nhà. Cô về phòng cô, anh về phòng anh.
Tối nay, Khang Kiều không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên kia rèm trúc, cho dù vậy, cô vẫn thức chong chong.
Mấy ngày gần đây, xe buýt đông học sinh hơn hẳn. Đã là đầu tháng chín, đến ngày nhập trường của họ. Nhưng ở đây còn nguyên một cậu học sinh không chịu quay về trường, ngày ngày quấn lấy cô. Cho dù anh chỉ có mặt buổi sáng từ bảy rưỡi tới tám rưỡi, buổi tối từ mười một giờ tới mười một rưỡi, cho dù anh thật sự im phăng phắc không một âm thanh, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy phiền.
Phiền chết đi được!
Xuống xe buýt, Khang Kiều ném hộp quà sáng Hoắc Liên Ngao ép cô cầm sáng nay vào thùng rác. Buổi trưa, Khang Kiều chỉ ăn một quả trứng, buổi tối, cô cũng chỉ ăn một bát mỳ mang tính tượng trưng.
Sau đó, vào một ngày cuối tuần đầu tháng chín, Khang Kiều đã ngất xỉu trên đường đi làm, người qua đường đưa cô vào bệnh viện.
Khang Kiều được đưa vào viện lúc hai rưỡi. 2 giờ 40 Hoắc Liên Ngao đã có mặt. 4 rưỡi cô tỉnh lại, mở mắt ra là nhìn thấy anh ngay.
Từ biểu cảm của cậu chủ Liên Ngao có thể thấy anh đang kiềm chế phẫn nộ. Ánh mắt anh như sắp bùng cháy. Một Hoắc Liên Ngao như vậy khiến Khang Kiều chọn cách nhắm mắt lại theo bản năng.
Thật ra, đối với Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều vẫn tồn tại tâm lý sợ sệt. Ban đầu khi cô tới nhà họ Hoắc, người làm hăm dọa cô nếu để cậu chủ Liên Ngao giận là sẽ bị cho vào bao tải quăng xuống biển. Sau đó một thời gian dài hình tượng bao tải trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô.
Nhắm mắt lại, Khang Kiều thấp thỏm đợi màn bùng nổ của cậu chủ Liên Ngao. Nhưng không, cô đợi mãi mà vẫn chưa thấy anh ăn nói ác ý.
Hơi thở quen thuộc sát lại khiến Khang Kiều quay mặt đi, phòng bệnh buổi trưa cực kỳ yên ắng, thanh âm bị đè nén vẫn bật ra bên vai cô.
Anh gọi “Đầu gỗ”, anh nói: “Đầu gỗ, việc em làm bây giờ không dễ thương chút nào, không những vậy còn rất đáng ghét”.
Cái này thì Khang Kiều biết, bây giờ cô hơi đáng ghét, việc đáng ghét hơn còn ở phía sau kìa. Cô giỏi nhất là được nước lấn tới mà.
Đặt tay lên tóc anh, Khang Kiều khẽ nói: “Liên Ngao, cũng may hôm nay em ngất trên đường lớn. Nếu ngất ở chỗ khác thì toi rồi. Trước kia em nghe nói có một cô gái Nhật Bản gặp phải tình huống tương tự, nhưng cô ấy không may mắn vậy. Cô ấy ngất xỉu ở nơi khá hẻo lánh, sau đó, có vài gã đàn ông kéo cô ấy vào rừng. Liên Ngao, anh đoán, bọn chúng đã làm gì…”.
“Liên Ngao, bây giờ em không chỉ mất ngủ mà còn không buồn ăn uống. Em cứ nhìn thấy thức ăn là thấy ghê. Em cũng chẳng biết bị làm sao nữa. Liên Ngao, anh bảo, có phải em mắc chứng chán ăn không?”
Giọng nói lạnh lùng từ khóe miệng cô vọng lại: “Chứng chán ăn không dễ mắc vậy đâu”.
Xem ra cậu chủ Liên Ngao không phải người dễ qua mặt. Cô nhướng mày, định nói gì tiếp thì bị Hoắc Liên Ngao cướp lời.
“Khang Kiều, anh có cách khiến em ăn uống, anh thật sự có cách khiến em tăng cân nhanh chóng.”
Lời nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều bỗng liên tưởng tới những người mặc áo blouse trắng.
Nhắm mắt lại, cô cất giọng có phần nũng nịu: “Liên Ngao, có phải anh định đưa em tới một nơi đặc biệt, rồi nuôi như thú cưng không. Khi nào thì phải uống thuốc, khi nào phải ngủ, khi nào cười với anh, khi nào ôm anh, anh muốn vậy hả?”.
Nói tới đây, giọng cô đã mang chút bi thương nhạt nhòa: “Liên Ngao, chẳng phải anh nói thích em ư? Anh nỡ dùng cách ấy với em sao? Làm gì có ai đối xử với người mình thích như anh chứ?”.
Rất lâu, rất lâu sau…
“Đầu gỗ, em xấu thật.”
“Xấu xa, ích kỷ, cố chấp, vô trách nhiệm. Hình như em quên rồi, lúc đó chính em gõ cửa phòng anh, trèo lên giường của anh trước. Nếu biết sẽ có kết cục này, lúc đó anh nhất định sẽ để quản gia Diêu vào, rồi đưa em đi.”
Lúc này, Hoắc Liên Ngao nghĩ, nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ đuổi cô con gái của kẻ địch đi vào đêm đó, dù không đuổi đi thì cũng không nhìn vào môi cô.
Son môi đó khiến người ta chỉ muốn cắn.
Không không, thời gian nên quay lại sớm hơn nữa, dừng lại ở con đường đi ra sân bay năm mười ba tuổi, Liên Ngao của năm mười tám tuổi sẽ cốc đầu Liên Ngao năm mười ba tuổi và nhắc nhở: “Hoắc Liên Ngao, đừng có kéo cửa xe xuống, đừng có quay đầu lại nhìn”.
Hoắc Liên Ngao nghĩ, chính cái nhìn năm ấy mới khiến lớp son môi của nhiều năm về sau khiến người ta muốn cắn.
Cô con gái của kẻ thù, thật sự quá xấu xa…