Tần Tu nhịn không được mỉm cười, nhiếp ảnh gia cuối cùng thành công thu được nụ cười hoàn mỹ này vào trong ống kính
Đợi mọi người chụp xong thì cũng đã đến giữa trưa, buổi chiều còn phải chụp ảnh nhóm. Lúc ăn cơm trưa, Doãn Long Nhất cũng không quên lướt weibo, lướt lướt một chốc bỗng nhiên kinh ngạc cười nhạo : “Không thể nào! Tần công tử, gia thế cậu cũng hiển hách quá nhỉ!”
Tần Tu đang ăn cơm liền nhíu mày ngẩng đầu.
Doãn Long Nhất giơ di động lên huơ huơ trước mặt anh: “Tổng giám của dàn nhạc giao hưởng nghệ thuật quốc gia luôn đấy. Sao chúng tôi lại không biết Tần Hiến chính là cha của cậu nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Triệt cùng Hạ Chinh cũng khó giấu được kinh ngạc. Bọn họ tuy rằng không phải người yêu thích nhạc cổ điển, nhưng mà đại danh của Tần Hiến, nhạc trưởng đẳng cấp thế giới, cũng vang dội như sấm rền bên tai. Thẩm Triệt khó tin nhìn Tần Tu. Ở chung một mái nhà với người kia đã hơn một năm, cậu cũng không hề biết cha người kia lại là một nhân vật lớn như vậy. Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có manh mối, Tần Tu biết đánh dương cầm, lại biết phổ nhạc, chắc chắn đều không phải là ngẫu nhiên.
Doãn Long Nhất chúi đầu xem tin tức được share ào ào trên weibo: “Cậu sao lại không đi theo con đường của cha cậu nhỉ, làm một nghệ sĩ dương cầm đẹp trai cũng đâu có tệ, trên này nói mẹ cậu còn từng tới biểu diễn ở Đại sảnh vàng Vienna (Musikverein Golden Hall), thân thế như này rồi còn vào showbiz hỗn loạn này làm gì chứ?”
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu bên cạnh. Anh không nói gì, nhưng có thể nhìn ra tâm tình anh đang rất cáu kỉnh, cơm ăn một nửa liền bỏ lại. Thẩm Triệt do dự một chút, cũng không theo sau mà lại lên weibo. Tin tức truyền đến từ 《 Báo giải trí sáng 》sáng hôm nay, tiêu đề là: “Nhạc trưởng Tần Hiến trở về nước từ buổi hòa nhạc tại Lucerne.” Nội dung rất ngắn gọn, chỉ là ở đoạn cuối cùng có nhắc tới con một của Tần Hiến là thành viên Tần Tu trong nhóm nhạc thần tượng TAKE FIVE. Một câu cuối cùng này nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, thế nhưng lại làm dấy lên những bình luận sôi nổi. Các fan đều kích động đăng bài lên weibo Tần Tu:
— Âu mai chúa, gia thế Lãnh gia sao lại cường đại vậy nè!
— Lúc trước cũng không biết đến chuyện này, Tần gia thật sự quá kín tiếng!
— Tôi nghĩ Tần Tu trước đây vẫn chưa từng nhắc đến cảnh gia của mình, chính là vì muốn dùng thực lực chứng minh bản thân đó.
Thẩm Triệt yên lặng đóng trang web, tâm tình có chút phức tạp. Ngay cả bọn họ sớm chiều ở chung cũng không biết cha mẹ Tần Tu là người thế nào, cũng đủ thấy Tần Tu đích thật là cố ý giấu diếm thân thế chính mình, nhưng nếu nói là vì muốn dùng thực lực chứng minh bản thân, cậu lại cảm thấy không đơn giản như vậy. Thẩm Triệt đột nhiên lại nghĩ tới vài lần ít ỏi thấy Tần Tu gọi điện thoại về nhà, hình như mỗi một lần đều là nói chưa được vài câu đã cúp máy. Cậu đã sớm cảm thấy không hợp lý rồi.
Tần Tu ra ngoài hành lang, nhấn gọi dãy số quen thuộc. Di động đầu bên kia báo đang bận. Liên tiếp gọi mấy lần cũng không có kết quả, đúng lúc này sau lưng Tần Tu bỗng truyền đến một giọng phụ nữ:
“Oh, đây không phải là Lãnh gia danh tiếng lẫy lừng của chúng ta sao?”
Tần Tu nghe tiếng quay đầu lại, một phụ nữ thời thượng tóc ngắn xinh đẹp, đeo kính râm gọng to, tay cầm túi xách bạch kim, đang đi xuống dọc cầu thang. Người phụ nữ tháo kính râm xuống, cười với người mẫu đẹp trai một mét tám năm: “Sao vậy? Không nhận ra tôi, cưng đúng thật là quên nhiều thứ nha. Nhưng tôi lúc nào cũng từng giây từng phút chú ý cưng đó.”
Tần Tu nhìn chằm chằm người phụ nữ trang trang điểm đến hoàn mỹ trong vài giây, rốt cuộc nhận ra đối phương: “… Bội Hi?” Anh không có thiện cảm với người phụ nữ này, không khỏi nhíu mày, “Cô sao lại ở đây?”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy thang máy đinh một tiếng mở ra, Roy Wang – Tổng biên tập của tạp chí, từ đầu bên kia hành lang đi tới, thấy Bội Hi ở trên cầu thang, có chút bất ngờ: “Hàn tổng, sao cô lại tới đây?”
Hàn Bội Hi mỉm cười với Roy Wang: “Tôi đưa bạn đến chụp ảnh.” Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, sau đó Roy Wang bị trợ lí riêng gọi đi. Hàn Bội Hi nhìn về phía Tần Tu đang cau mày thật chặt, vẫn im lặng suốt nãy tới giờ: “Bây giờ cậu biết vì sao tôi ở đây rồi chứ?”
Tần Tu nhìn Hàn Bội Hi một lúc lâu: “《 Báo giải trí sáng 》 cũng là dưới trướng công ty các người?”
Hàn Bội Hi bày ra vẻ mặt khen ngợi: “Đầu óc rất lanh lẹ nha. Đúng vậy, 《 Báo giải trí sáng 》, 《TIDE & STYLE》 đều là tạp chí dưới trướng Thế Tân Media.”
Tần Tu không nghĩ tới loại tạp chí lá cải chuyên đưa tin nhảm nhí như《 Báo giải trí sáng 》lại là đồng môn với tạp chí dẫn đầu mọi trào lưu và phong cách như 《T&S》.
“Paparazzi của《 Báo giải trí sáng 》từ khi nào cảm thấy hứng thú với giới âm nhạc cổ điển thế?” Tần Tu lạnh giọng hỏi.
“Không gạt cậu, tôi trước đây cũng xuất thân là paparazzi, đại chúng muốn biết cái gì, chúng tôi liền kính dâng cái đó. Đừng nói là giới âm nhạc cổ điển, cho dù có là giới chính trị, không có bí mật nào trên đời này mà Hàn Bội Hi tôi tra không được.” Người phụ nữ đắc ý cười, “Đúng rồi, nói mới nhớ, người cha nhạc trưởng nổi danh của cậu hình như rất khó chịu khi chúng tôi phỏng vấn, làm con như cậu cũng nên khuyên giải ông ấy nhiều một chút. Chứ cứ như ổng đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, không có chút tinh thần giải trí coi sao được, nói không chừng sau này có rất nhiều fan của cậu sẽ đi tới các buổi hòa nhạc của cha cậu đấy, không phải cả nhà đều vui sao.”
Hàn Bội Hi một tay vuốt cằm, ý vị sâu xa tỉ mỉ quan sát khuôn mặt u ám của Tần Tu, “Nhưng mà bộ dạng của cậu cũng thật không giống cha mẹ mình.”
Tần Tu từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng đáp: “Tìm trăm phương ngàn kế đi đào móc đời sống cá nhân của người khác, các người làm như vậy vui lắm à?”
“Đúng vậy, cảm giác vui thích này giống với cảm giác khi cậu đứng trước ống kính ấy, tôi nghĩ cậu có thể hiểu được.” Hàn Bội Hi đeo lại kính râm, nhún nhún vai với Tần Tu. “Ai kêu cậu không ký ước với Tinh Bang, như vậy tôi có lẽ sẽ nể mặt Jason mà thả cho cậu một con ngựa.”
Tần Tu nhìn Bội Hi đi vào thang máy, đôi mắt nheo lại: “Không có chuyện cô chỉ vì Jason mới nhắm vào tôi.”
Hàn Bội Hi dừng lại, quay đầu nói: “Có một chuyện tôi chưa nói với cậu, phương diện nhìn người, mắt quan sát của tôi không có kém hơn Jason đâu, khác nhau chỉ ở chỗ, anh ấy biết ai là nghệ sĩ hấp dẫn danh vọng nhất, còn tôi biết ai mới chính là nghệ sĩ có giá trị tin tức cao nhất. Nhưng báo với cậu một tin vui, đó là cả hai chúng tôi đều cho rằng, chính là cậu.” Đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười đầy thâm ý, “Bất kể là ở phương diện nào.”
Tần Tu không chớp mắt nhìn Hàn Bội Hi đi vào thang máy, khi cửa khép lại, người đàn bà ma quỷ mặc bộ đồ Prada kia còn đưa tay thả về phía cậu một cái hôn gió đầy ý cười.
Trong hành lang im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông di động đột ngột vang lên. Tần Tu cúi đầu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, chần chờ một chút, nghe máy.
“A lô, ba.”
Giọng của người đàn ông dù đã truyền qua sóng điện tín nhưng vẫn như được bọc trong khí áp thấp: “Gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
Tần Tu trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: “Sáng nay con có ra sân bay đón ba, nhưng không thấy ai cả.”
Đầu bên kia của di động truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Cậu còn muốn tới đón tôi? Cậu còn sợ người hôm nay đến sân bay đón tôi còn chưa đủ nhiều à? Các thành viên trong dàn nhạc của tôi bị nhân viên an ninh sân bay áp tải vào trạm hạ cánh, cậu đương nhiên không nhìn thấy.”
“Con xin lỗi.” Tần Tu trầm giọng nói, “Con không nghĩ tới sẽ như vậy…”
“Không cần giải thích.” Tần Hiến lạnh như băng cắt lời, “Lúc trước khi cậu quyết định đi con đường này tôi cũng đã cảnh báo cậu rồi. Tôi nhớ rõ giao hẹn của chúng ta, mặc kệ cậu ở giới giải trí bát nháo thế nào, cũng sẽ không mang phiền phức về cho tôi và mẹ cậu, cậu lúc đó đã thề thốt đáp ứng tôi thế nào hả?”
Tần Tu cắn chặt môi, nhẫn nhịn nói: “Con biết, con biết chuyện này làm ba rất tức giận…”
“Tôi không tức giận, tôi đã sớm biết loại chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra.” Ngữ khí của người đàn ông pha chút thờ ơ, “Tôi chỉ là giật mình vì sự ấu trĩ của cậu.”
âTần Tu, Äừng ôm ảo tưá»ng không thá»±c tế nữa, á» trong vòng luẩn quẩn dÆ¡ bẩn nà y, con Äừng cho rằng mình có thá» nắm trong tay tất cả má»i thứ. Con Äã lá»±a chá»n nó, vá» sau phát sinh chuyá»n gì, con cÅ©ng Äừng thấy kinh ngạc, mà cÅ©ng Äừng có ân háºn.â
âCon thừa nháºn giá»i giải trà nà y không Äẹp Äẽ gì.â Tần Tu trầm má»t hÆ¡i ngắt lá»i Äá»i phương, âNhưng diá» n xuất cÅ©ng là má»t môn nghá» thuáºt. Vì sao ba cứ không chá»u thừa nháºn?â
âCon sai rá»i, diá» n xuất không phải nghá» thuáºt, nghá» thuáºt chân chÃnh là Äạo diá» n, nghá» thuáºt gia chân chÃnh cÅ©ng chá» có Äạo diá» n, diá» n viên cùng lắm chá» là quân cá» trong tay Äạo diá» n mà thôi.â
Tần Tu tháºt sá»± chá»u không ná»i sá»± Äá»c tà i cá»§a cha mình: âà cá»§a ba là nói nhạc công trong dà n nhạc cÅ©ng không phải là nghá» thuáºt gia, chá» có nhạc trưá»ng má»i phải sao? Nà y cÅ©ng quá ná»±c cưá»i !â
âNhạc công ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nghá» thuáºt gia, cho dù không có nhạc trưá»ng, má»t nhạc công vÄ© Äại cÅ©ng có thá» hoà n thà nh má»t bản Äá»c tấu xuất sắc. Diá» n viên không có Äạo diá» n thì có thá» là m ÄÆ°á»£c gì? Hắn có thá» tá»± hoà n thà nh nghá» thuáºt cá»§a chÃnh mình không?â
Tần Tu á khẩu không trả lá»i ÄÆ°á»£c, anh biết lá»i nói cá»§a cha vô cùng võ Äoán, nhưng ông lại Äúng là nghá» thuáºt gia chân chÃnh, cái giá»ng Äiá»u Äầy quyá»n uy nà y luôn khiến kẻ khác vô lá»±c phản bác.
âTần Tu, ba không muá»n tranh cãi vá»i con nữa, má»t ngà y nà o Äó tá»± con sẽ hiá»u.â Giá»ng á» Äầu bên kia di Äá»ng lại khôi phục vẻ lãnh Äạm bá» trên, âNgoà i ra, tôi hy vá»ng cáºu Äừng công khai nhắc tá»i tôi và mẹ cáºu, tôi không muá»n cuá»c sá»ng yên ả cá»§a chúng tôi bá» cáºu phá há»ng.â
Tần Tu nghe tiếng âtút tút tútâ từ Äầu kia di Äá»ng truyá»n qua, tâm tình cá» gắng kiá»m nén Äến cá»±c Äá». Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao má»i má»t lần anh cá» gắng muá»n xây dá»±ng má»i quan há» nà y cho tá»t hÆ¡n, muá»n Äá» cho cha thấy ÄÆ°á»£c thà nh tá»±u cá»§a chÃnh mình, lại luôn luôn kết thúc chẳng há» vui vẻ thế nà y?!