“Hoàng thượng…” Hân quý phi cố ý ôm eo hắn, sau đó dán mặt vào lòng ngực trước mặt con hồ ly ở ngoài cửa kia.
Tiểu hồ ly mở to mắt, hôm qua hắn bảo với cô ta rằng mình có tí việc nên phải đi đâu đấy, ai ngờ hắn đi cả đêm không về khiến cô ta cô đơn lạnh lẽo ngủ trong thượng thư phòng.
Sáng nay vì lo lắng mà cô ta đã chạy khắp hoàng cung để tìm hắn, thế mà… Thế mà…
A, nam nhân đúng là đồ cầm thú sống bằng nửa thân dưới.
“Ô ô ô.” Tống Hành Diễn, ta và ngươi từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan gì với nhau nữa.
“Tiểu hồ ly, mọi chuyện không như ngươi nghĩ!” Hắn hoảng hốt, trong lòng đầy đau đớn cùng hối hận.
“Ô ô.” Tiểu hồ ly kêu hai tiếng rồi chạy đi mất.
Tống Hành Diễn điên người đẩy mạnh Hân quý phi sang một bên, nhanh chóng mặc y phục vào rồi chạy đi tìm tiểu hồ ly.
Hai thái giám cũng không lề mề mà đi theo, cả cung của quý phi bây giờ chỉ có Hân quý phi cùng vài cung nữ thân thuộc.
“Hoàng thượng… Thật sự bị con hồ ly đó mê hoặc rồi.” Minh Hân cười mỉa mai, tự mình đứng dậy, tay xoa bụng.
Nhưng không sao, cuối cùng nàng cũng sẽ có long thai thôi. Thế là đủ.
“Ngươi cũng rất có gan đó, nếu mà không có tiểu hồ ly đến thì chắc hoàng thượng sớm một kiếm đâm nát bụng ngươi rồi.” Vân Yến híp mắt nhìn Minh Hân.
“Ngô đồng đại nhân, cảm ơn ngài vì những gì mà ngài đã làm cho phi tần chúng tôi.” Minh Hân không để ý đến lời mỉa mai của cô, nàng đã sớm quen rồi.
Vân Yến – Thủ phạm khiến Tống Hành Diễn đêm nào cũng sủng hạnh các phi tần bằng cách dùng ảo ảnh để lừa tiểu hồ ly và lừa cả các cung nữ, thái giám.
Cô định cho Hân quý phi âm thầm được Tống Hành Diễn sủng hạnh nhưng ai ngờ nàng ta chơi lớn quá, muốn cho Tống Hành Diễn biết đêm qua hắn đã sủng hạnh nàng, vừa khiến hắn hoài nghi bản thân, lại vừa khiến tiểu hồ ly chán ghét hắn cực độ.
Thật tốt, cả hậu cung bây giờ ai cũng có long thai rồi, cô hài lòng gật đầu, để xem Tống Hành Diễn sẽ xử lý kiểu gì.
_________________
“Tiểu hồ ly, mọi chuyện không như ngươi nghĩ!” Tống Hành Diễn ôm tiểu hồ ly vào lòng mặc kệ nó cào cấu cả người hắn.
“Ô ô ô.” Tống Hành Diễn ngươi là đồ phản bội, đồ tra nam, đồ động vật sống bằng nửa thân dưới. Lý Niệm Tư ta là mù mắt nên mới yêu ngươi, đời này kiếp nay…bla…bla.
“Làm ơn, Niệm Tư, tin ta, ta không làm gì cả, ta cũng không hiểu tại sao ta lại ngủ với nàng ta. Tin ta… Được không?” Tống Hành Diễn thật thà nói, đôi mắt không chút ý muốn nói dối.
“Ô…” Nhưng ta… ta rõ ràng là thấy ngươi cùng con ả Hân quý phi đó trần trụi…
Tống Hành Diễn thở dài: “Ta cũng không biết tại sao ta lại ngủ với nàng ta nữa, vừa thức dậy đã thấy cả thân mình trần trụi rồi.”
“Ô?” Ngươi nói thật?
“Đúng vậy, ta cũng không biết vì sao lại vậy nữa.” Tống Hành Diễn bế tiểu hồ ly lên.
“Ô ô ô.” Nếu như ngươi yêu ta, ngươi có nguyện giải tán cả hậu cung sau đó chờ ta hóa hình thành người không?
“Ta…” Tống Hành Diễn hơi thất thần, hắn vì một Lý Niệm Tư mà đắc tội với tất cả quan đại thần trong triều thì có đáng không?
Lý Niệm Tư nhìn hắn, đôi mắt không chút tạp chất như muốn tra hỏi hắn có thật sự yêu cô ta hay không.
Có lẽ là đáng…
“Ta sẽ giải tán hậu cung, cả đời này sẽ chỉ có nàng bên cạnh ta thôi, Niệm Tư.” Tống Hành Diễn cân nhắc một hồi, rốt cuộc tình yêu đã làm mờ lý trí hắn.
Lý Niệm Tư hài lòng dùng lưỡi hồng nhỏ liếm khóe môi hắn bày tỏ ‘ta cũng vậy, cũng rất yêu ngươi.’