Mộc Hạ cũng không ngần ngại mà hoà cùng không khí vui vẻ này mà cùng nâng lon, cả đám hô to câu khẩu hiệu bất hủ rồi uống một ngụm nước ngọt.
“Một hai ba dô, hai ba dô. Hai ba uống”
Cả đám nhìn dáng vẻ của nhau mà phì cười, trước lúc về bọn họ thu dọn sạch sẽ đống vỏ và lon bỏ vào thùng rác. Sau đó ba chân bốn cảng chạy về phía biển, mọi người hào hứng nhảy thẳng xuống nước mà nô đùa.
Bọn họ chơi tạt nước với nhau rất vui, Mộc Hạ không bị tạt trúng nhiều nhất vì bên cậu luôn có Hàn Phong cao lớn bảo vệ phía sau lưng một cách rất an toàn.
Hoàng hôn dần buông, Mộc Hạ cũng lấy điện thoại ra chụp khoảnh khắc này. Hàn Vũ cũng nhớ ra chiếc điện thoại để ở một góc quay lại kỷ niệm ngày gôm nay của bọn họ mà bỏ vào balo. Trời cũng chập chờn tối, mọi người đến chạm đợi xe bus rồi lên tàu về nhà.
Kết thúc một ngày đầy tiếng cười, Mộc Hạ vừa lau tóc cho khô vừa nhìn vào màn hình máy tính đang bật. Mộc Hạ vắt khăn sau lưng ghế rồi ngồi xuống.
💬:”Hạ Hạ à, cậu ngủ chưa?”
💬:”Tôi chưa, sao vậy Phong”
💬:”Không có gì chỉ là, à ờm…cậu có sở thích gì đặc biệt không. Ví dụ như chuyến đi hôm nay vậy”
💬:”Tôi không biết rõ sở thích của mình cho lắm, nhưng chuyển đi hôm nay tôi thật sự rất thích”
💬:”Vậy lần sau tôi lại dẫn cậu đi tiếp nhé, chỉ có hai chúng ta với nhau thôi”
💬:”Sao không rủ thêm nhóm Hàn Vũ nữa vậy, tôi thấy đi đông như này mới vui”
💬:”Vậy chốt ha, để có gì tôi nhắn tin lại với đám đó. Thi xong đại học chúng ta tổ chức đi biển với nhau để ăn mừng luôn”
💬:”Được”
Hàn Phong rất muốn đi riêng với cậu nhưng vì Mộc Hạ không hiểu tình yêu mà cái motip gì nên hắn đành bó tay. Nhưng với lòng quyết tâm mãnh liệt, hắn tuyên chiến vơi điều đó. Và chắc rằng một ngày nào đó cậu và hắn sẽ trở thành người yêu của nhau. Không biết phải chờ đợi trong bao lâu nhưng hắn sẽ luôn cố gắng.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Mộc Hạ tắt máy tính rồi leo lên giường ngủ mất.