“Bệ hạ cảm thấy vì sao Nghiêm Tranh lại nói chuyện của các gia tộc quyền thế ở những địa phương khác với chúng ta?” Sau khi trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc hỏi.
“Hẳn là chính hắn cố ý tiết lộ chuyện này cho chúng ta biết, nếu trẫm đoán không nhầm thì Hộ Bộ cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin tức này.”
Hộ Bộ thượng thư biết được tin tức từ miệng của Công Bộ thượng thư, sau khi Công Bộ không còn duỗi tay đòi tiền Hộ Bộ nữa thì quan hệ của hai người cũng đã hoà thuận hơn, không còn như nước với lửa như trước kia nữa.
“Bọn chúng thì hay rồi, đến thời điểm này rồi mà còn nghĩ đến chuyện kiếm lời.” Hộ Bộ thượng thư tức đến mức khó thở.
Nếu không vận chuyển lương thực đến Túc Bắc thì chỉ sợ chuyện này sẽ xảy ra, nếu tất cả lương thực đều rơi vào tay mấy gia tộc đó thì vì kiếm lời, bọn họ sẽ chỉ biết nâng cao giá bán, dân chúng không mua nổi lương thực thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn.
“Đừng tức giận mà, không phải đã bị chúng ta biết trước sao, ngươi cứ nghĩ biện pháp để bọn họ quyên góp, đến lúc đó chỉ cần nghĩ cách để khiến cho bọn họ bỏ một đống lương thực vào là được.” Công Bộ thượng thư an ủi.
“Ta phải nghĩ cách để khiến bọn họ bỏ ra nhiều lương thực hơn, bọn họ thế mà lại dám nhân lúc Túc Bắc đang gặp hạn lớn để kiếm lời.”
Sau khi Hộ Bộ thượng thư trở về đã vội gọi người của Hộ Bộ tới để nói chuyện này.
Thật ra bọn họ cũng biết bởi vì tiên hoàng nên nội bộ của Đại Hoàn đã gặp rất nhiều vấn đề, ở những địa phương khác còn xuất hiện nhiều vấn đề hơn so với kinh thành, thế lực của mấy gia tộc quyền thế đó rất lớn, còn nữa, khả năng khống chế từng địa phương của các phiên vương cũng quá lớn, mấy vấn đề đó cần phải giải quyết ngay.
Ngày hôm sau, Thương Quân Lẫm nhận được sổ con viết kế hoạch thông báo về chuyện quyên góp đến các địa phương của Hộ Bộ thượng thư.
Sau khi xem xong, dù hắn biết rằng Hộ Bộ thượng thư sẽ không bỏ qua cơ hội lần này nhưng chính hắn cũng không ngờ ông lại ra tay tàn bạo đến vậy.
“Sao vậy?” Thẩm Úc đi tới, rút cuốn sổ con trong tay Thương Quân Lẫm ra, “Bên trên viết cái gì vậy?”
“Là kế hoạch Hộ Bộ thượng thư viết,” Trong mắt Thương Quân Lẫm tràn ra một chút ý cười, “Xem ra ông ấy đã bị chọc cho tức giận.”
Trên sổ con viết ông đã nghe thấy tin tức kia từ miệng của Công Bộ thượng thư, ông có cảm nhận sâu sắc về tấm lòng vì nước vì dân của mấy gia tộc quyền thế đó nên ông muốn giúp đỡ bọn họ hoàn thành tâm nguyện.
Thẩm Úc đọc xong, vui vẻ nói: “Nếu mấy gia tộc đó biết mọi tính toán của bọn họ bị Hộ Bộ thượng thư xuyên tạc thành ra như vậy thì chắc sắc mặt bọn họ sẽ rất đẹp.”
Những người này cũng chẳng quan tâm Túc Bắc trở nên thế nào, bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này để kiếm tiền. Sau khi Thương Quân Lẫm sai người đi điều tra thì cũng biết mấy gia tộc quyền thế ở kinh thành thì còn biết kìm nén lại, còn mấy gia tộc ở những nơi khác đã bắt đầu đi khắp nơi để thu mua lương thực, bọn họ còn cố tình thu mua lương thực với giá cao hơn giá thị trường một chút để khiến mọi người vui vẻ bán số lương thực còn thừa lại cho bọn họ.
Nếu không phát hiện kịp thời thì chờ khi kho bạc trống rỗng, mấy gia tộc quyền thế đó lại nắm trong tay nhiều lương thực, như thế giá cả lương thực trên thị trường cũng sẽ bị bọn họ điều khiển, đó chính là lúc bọn họ thu gom được tiền từ khắp mọi nơi.
Thẩm Úc không biết kiếp trước Thương Quân Lẫm đã làm thế nào để giải quyết chuyện ở Túc Bắc, nhưng căn cứ vào tình hình phát triển của mọi chuyện thì có thể thấy chuyện này đã chôn xuống rất nhiều tai họa ngầm.
“Trong tay các phiên vương cũng nắm giữ rất nhiều thứ, bọn họ kinh doanh nhiều năm như vậy, kho bạc riêng của vài người còn giàu có hơn cả kho bạc của cả nước, trẫm đã muốn động vào bọn họ từ lâu rồi.”
Phiên vương, trước sau gì thì bọn họ cũng là một cây gai cắm trong lòng của bậc đế vương.
“Muốn đối phó với các phiên vương thì không thể sốt ruột, chẳng qua chúng ta có thể thu được chút lợi ích tạm thời từ bọn họ, bọn họ đã hưởng thụ quyền lợi của con cháu hoàng gia lâu như vậy, bây giờ là thời điểm thích hợp để bọn họ cống hiến chút sức lực vì Đại Hoàn.” Khoé miệng của Thẩm Úc cong cong.
“A Úc nói không sai.” Thương Quân Lẫm bị mạch suy nghĩ của Thẩm Úc làm cho xao động, hắn đã bắt đầu nghĩ xem nên lấy cái gì từ trong tay các phiên vương để giúp đỡ cho Túc Bắc rồi.
“Bệ hạ định chở những thứ thu thập được trở về kinh thành rồi mới bắt đầu vận chuyển đến Túc Bắc sao?” Thẩm Úc đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm rồi ngồi xuống, “Nếu quá vội thì hay là bệ hạ cứ sai người chở đến Túc Bắc luôn đi, chẳng qua nếu làm như vậy thì bệ hạ cần sai quan viên của từng nơi đi giám sát chuyện này, trước khi đi đến Túc Bắc, mọi thứ sẽ do quân đội địa phương hộ tống, sau khi tới lãnh địa của Túc Bắc thì sẽ giao cho Túc Bắc quân hộ tống.”
Thương Quân Lẫm suy nghĩ một lát, hắn cảm thấy đây cũng có thể xem là một biện pháp tốt.
Sau khi Hộ Bộ bàn bạc mọi chuyện xong liền nhân lúc lên triều để thông báo chuyện quyên góp cho Túc Bắc, tuy các đại thần đã nghe được tiếng gió từ trước nhưng lúc chính thức nghe thấy tin này vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đặc biệt là khi hiểu ý định của Hộ Bộ thượng là kêu gọi quyên góp từ những người trong dân gian.
Không thể phủ nhận chuyện phương pháp Hộ Bộ thượng thư đưa ra có thể giải quyết tình hình nguy khốn của triều đình ở hiện tại, nhưng……
“Thần cảm thấy không ổn.”
“Có gì không ổn chứ?” Hộ Bộ thượng thư trừng mắt với người vừa nói chuyện, “Hay là Giả đại nhân có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn? Nếu vậy bản quan sẽ chăm chú lắng nghe.”
“Chuyện này…… Nào có triều đình nào lại mở miệng đòi tiền của dân chúng chứ? Như thế không phải sẽ mất hết mặt mũi sao?”
“Có chỗ nào là mở miệng đòi tiền chứ, không phải là tự nguyện sao, thân là dân chúng của Đại Hoàn, lúc Đại Hoàn gặp nạn thì nên góp một phần sức lực chứ. Hay là nói, Giả đại nhân không muốn bỏ ra chút sức lực nào?”
“Thần cảm thấy biện pháp này rất hay” Thừa tướng đứng ra nói, “Vì biểu dương tinh thần, thần tự nguyện góp vào một ngàn lượng bạc trắng.”
Hai vị đại thần còn lại của Nội Các cũng đứng ra theo ông, bọn họ cũng bày tỏ ý định quyên góp tiền bạc và lương thực, từ tiếng gió Hộ Bộ để lọt ra đã có thể thấy bệ hạ quyết tâm phải làm chuyện này, so với việc phản đối để khiến bệ hạ không vui thì không bằng đồng ý với ý kiến đó và góp ra một phần sức lực.
Bỏ qua mấy thứ khác thì chính bọn họ cũng cảm thấy đây là biện pháp có lợi nhất với Đại Hoàn trong thời điểm hiện tại, bọn họ đã bước và Nội Các rồi nên điều đầu tiên bọn họ đảm bảo là sự ổn định của Đại Hoàn.
Dưới sự bàn bạc của các triều thần, phương pháp Hộ Bộ thượng thư đưa ra đã được hoàn thiện thêm một bước nữa, sau khi chắc chắn rằng sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa liền bắt đầu tiến hành mọi chuyện.
Một vài người ở kinh thành nghe được tiếng gió nên cũng đã bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi hạ triều, Thương Quân Lẫm vội quay trở về, hắn không thấy Thẩm Úc ở trong phòng liền hỏi: “Quý quân đâu?”
“Tham kiến bệ hạ,” Cung nhân bị gọi lại vội vàng hành lễ, “Quý quân đang xem hí kịch ở trong tiểu viên*.”(Kiểu ngự hoa viên các thứ í.)
Thương Quân Lẫm đi vòng qua tiểu viên hí kịch, tiểu viên hí kịch nằm ở phía Bắc của Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc rất ít khi đi đến đó, đợt trước y đã bàn với Thương Quân Lẫm để trang trí lại một chút.
Còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng hát tuồng truyền ra.
“A Úc thích xem hí kịch từ lúc nào vậy?” Thương Quân Lẫm đi vào tiểu viên hí kịch, cũng vừa lúc nhìn thấy Thẩm Úc cúi đầu nói gì đó với một người mặc trang phục diễn kịch màu hồng.
Hắn chưa kịp ghen thì đã thấy Thẩm Úc vẫy tay với hắn.
“Bệ hạ mau tới đây, ngài xem thử xem đoạn này còn có thể sửa thế nào.”
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Thương Quân Lẫm không rõ nguyên nhân liền đi qua.
“Ta muốn cho dân chúng trong kinh thành xem một vở kịch, trước khi triều đình truyền lệnh ra bên ngoài sẽ cho bọn họ xem trước để bọn họ biết những việc mình làm sẽ có ý nghĩa gì.”