Thẩm Hòe Tự dùng hai ngón tay kéo to ảnh ra nhìn kỹ, diện mạo Kỷ Xuân Sơn hồi đại học không khác cấp ba là bao, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra khung xương và dáng người đã cao lớn thêm không ít, tóc cũng ngắn hơn năm lớp 11 và bây giờ, trông rất sạch sẽ trẻ trung.
Mặt mày tuấn lãng, nụ cười đẹp như ánh mặt trời giữa tháng bảy.
Hừ, anh nhà mình đẹp trai quá đi mất.
Thẩm Hòe Tự cong khóe môi ấn màn hình lưu tấm ảnh về máy.
Anh bấm like cho Đường Uyển Điềm một cái, đang chuẩn bị viết mấy câu bình luận góp vui thì đột nhiên nụ cười dần nhạt đi, cuối cùng còn nhíu mày.
Caption đăng cùng tấm ảnh có hơi kỳ quặc.
Khóa của Đường Uyển Điềm tốt nghiệp năm 2015.
*
Thứ tư này Lâm Nhất sẽ được xuất viện.
Tuy anh ta đã chuyển sang khoa phục hồi chức năng, thời gian hoạt động tự do khá dư dả nhưng quy luật sinh hoạt trong bệnh viện thật sự rất nhàm chán. Hòa An không quản lý bệnh nhân theo kiểu quân sự hóa như các bệnh viện tâm thần kín cổng cao tường khác, có điều thời gian ngủ thức, uống thuốc, điều trị, ăn cơm hay giải trí đều được quy định rất nghiêm khắc.
Hôm nay anh ta đã uống xong đợt thuốc thứ hai trong ngày trước mặt điều dưỡng viên, sau đó lén giấu thuốc lá và bật lửa vào túi, men theo lộ tuyến quen thuộc đi bộ ra khỏi khu phòng bệnh chuẩn bị hưởng thụ thời khắc thư giãn nuốt mây nhả khói ngắn ngủi trước giờ cơm chiều.
Lâm Nhất dốc một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, đang chuẩn bị moi bật lửa lại bị một bóng dáng ngồi cạnh ao hoa sen hấp dẫn ánh mắt.
Anh ta chưa từng chính mắt gặp qua Thẩm Hòe Tự ngoài đời, nhưng mười mấy năm trước đã được xem rất nhiều tấm ảnh chụp. Thật ra không phải anh ta muốn xem, mà vì tên Kỷ Xuân Sơn kia thật sự quá dại trai, có đoạn thời gian ngày nào cũng phải lên QQ khoe khoang mới chịu được.
Người đang cúi đầu ngơ ngẩn trước mắt có dáng vẻ giống đến bảy tám phần ảnh chụp, Lâm Nhất tiến lại gần thêm một chút, cuối cùng dừng lại cách băng ghế dài khoảng hai bước chân, nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ khuôn mặt anh.
Nhìn rất vô hại.
Nhưng lực sát thương lại lớn kinh người.
“Thẩm Hòe Tự?” Lâm Nhất xòe bật lửa, lười biếng cất tiếng hỏi một câu.
—