Hoàng thị liên tục gật đầu, Khương Đào lại suy nghĩ một chút, dặn dò nói: “Lúc đi mượn không được rụt rè, đừng khiến người khác nhìn ra quan lương bị thiếu, người khác nếu hỏi tới, nói là tình hình thiên tai không khả quan, sợ phát trước lại không đủ sau cho nên quyên tiền trước, lo trước khỏi hao. Hoặc nói là sắc lệnh của triều đình còn chưa được ban xuống, tạm thời không dám phát hết quan lương ra ngoài…”.
Hoàng thị lại gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt nhìn Khương Đào lại thêm tin phục, cuối cùng dứt khoát nói: “Ngươi nhiều biện pháp như vậy, không bằng ngươi trực tiếp đi cùng ta. Có ngươi ở đó, chuyện càng thêm thuận lợi”.
Khương Đào không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, loại chuyện phiền toái như này nàng sẽ không tự mình tham dự, nếu thật thì thoát không được liên quan!
“Ngài nói chuyện gì? Ta nghe không hiểu”. Khương Đào lập tức giả ngu, dù sao lời nói của Hoàng thị với Khương Đào chỉ trời biết đất biết, hai người các nàng biết. Hiện tại ra chủ ý rồi, nàng sẽ không can dự vào nữa. Về sau người khác có hỏi, nàng cũng sẽ nói không biết.
Hoàng thị cũng không kiên trì, chỉ vỗ vỗ tay nàng, nói: “Phần tình nghĩa này của ngươi ta nhớ rõ, ngày nào đó nhất định sẽ báo đáp”.
Khương Đào cười khẽ lắc đầu, nàng không cần Hoàng thị báo đáp. Cho nên nàng đề xuất ý kiến chỉ đơn thuần là vì con người của Hoàng thị rất tốt. Hơn nữa nếu không phát lương, người khổ vẫn là bá tánh.
Hai người tách ra sau, Khương Đào lại tiếp tục làm trợ thủ cho lão đại phu. Ngày hôm qua là bọn họ đã xử lý những người có vết thương nghiêm trọng, hôm nay là chữa trị những người nhẹ hơn. Đương nhiên sẽ có người được đào ra, cũng sẽ đưa tới.
Sở Hạc Vinh, Tiêu Thế Nam và Khương Dương đều là thiếu niên, bèn cùng với bộ khoái và binh lính, còn có cả nam nhân bản địa đi phế tích tìm người. Tuy vậy ba người đều nhớ lời dặn của Khương Đào, vô cũng cẩn thận.
Bận từ sáng tới trưa, mắt thấy giờ cơm tới, đúng như Khương Đào đoán, đám người lại bắt đầu xao động.
Bởi vì đêm trước không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa còn đói cả một đêm lẫn sáng, sắc mặt các bá tánh đều không tốt, thương thế càng đừng nói, một đám nhìn ra so với hôm qua còn kém hơn.
Đào phế tích cũng là tiêu tốn thể lực, người bên kia bận rộn cũng là một bụng oán khí.
Tuy vậy may là có quân binh ở đây, trên người đều có đao, tạm thời không có ai dám nháo ra chuyện gì nhưng không khí cũng có chút không đúng.
Lão đại phu còn dặn riêng nàng, nói nàng bận chút nữa rồi nên đi về trước chạng vạng, có thể thấy được là ông cũng cảm nhận được có chút không thích hợp.
Tuy vậy còn chưa tới chạng vạng, Hoàng thị đã mang theo người nâng nồi cháo tới.
Để gia đinh ở lại phát cháo, Hoàng thị lại qua chào hỏi đội đóng quân, xong liền hấp tấp rời đi.
Dưới sự kiếm soát của quân đội, các bá tánh trật tự xếp hàng đi lãnh cháo, lều bên này là người thương nặng không đi được cũng được phát tới tận nơi, ngay cả lão đại phu và Khương Đào cũng nhận được một chén.
Cháo ấm vào bụng, bầu không khí mới dần tốt đẹp lên.
Trước khi trời tối, hạ nhân Tần phủ lại mang tới một đống đồ, đúng là vôi sống mà Khương Đào nói với Hoàng thị.
Binh lính cũng có kinh nghiệm với chuyện này, vẩy đầy một vòng quanh chỗ người tụ tập. Mà các y quan cũng bỏ ra lượng lớn ngải thảo và hùng hoàng, dùng lo than đốt ở một góc để tiêu độc.
Trước khi trời quá tối. Khương Đào gọi bọn đệ đệ về Tô trạch, mấy người đều là mệt không thở được, vào nhà sau đến nói cũng nói không nên lời.
Tô Như Thị sai người chuẩn bị đồ ăn xong, mọi người vội vàng ăn một chút rồi đi ngủ.
Khương Đào so với bọn hắn chậm hơn một chút bởi vì nàng biết Tô Như Thị ở nhà rất lo lắng nên nàng cố ý chậm lại, thừa lúc này nói với Tô Như Thị tình huống bên ngoài.
Nghe được hiện giờ huyện nha không có lương thực, Tô Như Thị liền nói: “Vậy ta cũng góp chút tiền, để quan huyện phu nhân mang tiền đi mua, cũng coi như là danh chính ngôn thuận, nàng ta cũng có thể sớm nhờ nhà mẹ bù vào lỗ hổng này”.
“Con…” Khương Đào cũng có tiền của mình, còn muốn quyên một ít. Nhưng sau đó Khương Dương thi cử cần tốn nhiều tiền, cần một con số chuẩn xác mới được.
“Con đừng góp”, Tô Như Thị thấy nàng rửa mặt õng, đau lòng kéo tay nàng ngồi ở giường, “Trên người của con có bao nhiều tiền bạc? Ta góp một vạn lượng, tính như là hai nhà chúng ta cùng góp”.
Khương Đào bị dọa sợ rồi, nói:”Ngài đây là quyên toàn bộ gia sản sao?”.
Tô Như Thị nhịn không được cười cười, nói nào có, sau đó nói thầm bên tai Khương Đào một con số, “Đây mới là toàn bộ gia sản của ta’.
Khương Đào bị dọa ngốc tới không nói được câu nào. Nàng sao không biết sư phụ nàng lại có tiền như vậy?!
“Trước đó ta nói với con không cần vì chút tiền đó mà lo lắng, sư phụ không thiếu chút tiền ấy. Đáng tiếc là hiện tại chỉ có thể đưa ra từng này, không thì còn có thể góp nhiều hơn một chút”.
Khương Đào vội nói: “Sư phụ góp như này là tuyệt đối đủ, góp nữa sợ là lỗ mất”.
“Nếu nói rồi, hiện tại chịu nhận tiền của sư phụ chưa? Thứ này sống không mang được, chết không mang đi. Toàn bộ ta đều đã nói cho con, ta cũng tới tuổi gần đất xa trời, thế nào cũng xài không hết. Con giúp sư phụ tiêu chút đi, coi như là tận hiếu”.
Khương Đào nhịn không được cười rộ lên, nói: “Thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy sao? Vậy về sau con sẽ thật sự tận hiếu với người”.
Tô Như Thị thấy nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng xong, nghĩ thầm đồ đệ của mình mình biết, Khương Đào nói là nói như vậy nhưng khẳng định là sẽ không tiêu tiền của nàng. Đứa nhỏ này nhiều lúc ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thật khiến người khác đau lòng.
Khương Đào nằm xuống một lát là ngủ, Tô Như Thị ra ngoài lúc nào cũng không biết.
Chờ khi nàng nửa ngủ nửa tỉnh đã là nửa đêm, bên ngoài có ánh trăng sáng rọi xuống, chung quanh đều rất yên tĩnh.
Đột nhiên thấy bên giường trùng xuống như có người ngồi, đối phương ở trong bóng tối, chỉ mơ hồ thấy được hình dáng, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên, đối phương nhanh chóng che miệng nàng lại, thanh âm trầm thấp xen chút mệt mỏi vang lên: “Đừng sợ, là ta”.