Rõ ràng bà ta đang chột dạ mới quỳ xuống cầu xin như vậy.
Dương Thanh híp mắt nhìn.
Cho dù bà ta có phải chủ mưu hay không nhưng anh có thể xác định Tần Phi và bà ta đều phải chịu trừng phạt.
Sắc mặt cụ Tần cực kỳ khói coi.
Lão ta hiểu rõ Lâm Tuyết Liên là loại người gì.
Lúc bà ta quỳ xuống, lão đã biết được sự thật.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện xấu của nhà họ Tần, lão ta không thể nói gì bà ta trước mặt mọi người.
“Tao đã trả lời cả hai câu hỏi của mày.
Hơn nữa, cho dù Tần Phi làm việc hơi quá đáng nhưng không phải bọn mày đều không sao rồi à? Mày còn muốn thế nào nữa?”, cụ Tần đột nhiên nói.
“Rầm!”
Dương Thanh đá một cái, chiếc quan tài bị vỡ nát thành từng mảnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả đều sợ ngây người.
“Ông nói biệt thự nhà họ Tần thuộc về gia tộc, muốn lấy đi cũng được.
Nhưng cháu trai ông không để ý tới tính mạng của người nhà tôi đã bắt đầu ra tay.
Ông còn hỏi tôi muốn thế nào sao?”
Cụ Tần nói vậy khiến Dương Thanh rất bực mình: “Cháu ông mang tới một xe chở quan tài, tuyên bố muốn đưa tôi lên bàn thờ.
Ông lại nói chúng tôi không sao à?”
“Nếu tôi thật sự chỉ là một thằng vô dụng, người nằm trong quan tài sẽ là tôi!”
“Ông nói xem, tôi có thể nghĩ như vậy không?”
Dương Thanh liên tục chất vấn, khí thế cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Toàn bộ trang viên nhà họ Tần chìm trong sát khí mãnh liệt.
Đối mặt với lửa giận của Dương Thanh, cụ Tần như rơi vào hầm băng, vô thức lùi lại, sắc mặt tái nhợt.
“Thế mày muốn thế nào?”, cụ Tần hoảng hốt hỏi.
“Cháu ông đã thích bẻ tay bẻ chân người ta như vậy, nhà họ Tần các người hãy tự bẻ gãy tay chân anh ta đi, đồng thời không được phép chữa trị”.
Ánh mắt Dương Thanh cực kỳ lạnh lẽo: “Cho ông ba mươi giây suy nghĩ.
Nếu để tôi ra tay sẽ không chỉ đơn giản là gãy tay, chân đâu”.
“Mày dám!”
Mặt cụ Tần lúc xanh lúc tím, rõ ràng đang vô cùng tức giận.
“Còn hai mươi giây!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Mày đừng quá đáng, nhà họ Tần có quan hệ thân thiết với nhà họ Quan đấy.
Nếu mày dám làm càn, nhà họ Quan sẽ không tha cho mày đâu”, cụ Tần cao giọng uy hiếp.
“Còn mười giây cuối!”
Dương Thanh lạnh giọng đáp.
Mã Siêu đã đi tới quan tài Tần Phi đang nằm, ấn vào huyệt Nhân Trung của anh ta.
Tần Phi lập tức tỉnh lại.
Anh ta ngồi dậy liền phát hiện mình đang ở nhà họ Tần, ngơ ngác hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
“Dương Thanh, nếu mày dám động đến một ngón tay của Tần Phi, nhà họ Tần sẽ liều mạng với mày!”, cụ Tần giận dữ nói.
“Hết giờ rồi.
Nếu các ông không làm được, tôi chỉ có thể tự ra tay”.
Dương Thanh vừa nói vừa tới gần Tần Phi.
Đến lúc này, Tần Phi mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Anh ta đã bị Dương Thanh đưa về nhà họ Tần.
“Dương Thanh, mày muốn làm gì?”
Thấy Dương Thanh đang bước từng bước về phía mình, Tần Phi sợ hãi tè ra quần.
Những chuyện vừa xảy ra ở biệt thự nhà họ Tần đều rõ mồn một trước mắt anh ta.
Bây giờ thấy Dương Thanh như vậy, toàn thân anh ta không ngừng run rẩy.
“Ông nội cứu cháu với!”, Tần Phi vội hét lên.
“Dương Thanh, mày dám!”
Cụ Tần trợn trừng mắt: “Tất cả lên hết cho tôi!”
Mã Siêu tiến lên một bước, đạp xuống mặt đất.
Ngay sau đó, nền đất lát đá thạch anh đều vỡ nát.
Đám người nhà họ Tần ngơ ngác tại chỗ, thầm nghĩ sức người có thể làm được như vậy sao?
Hơn chục vệ sĩ của nhà họ Tần đều khựng lại, không ai dám lên trước.
Tần Phi bò ra khỏi quan tài, đang định chạy trốn thì bị Dương Thanh gạt chân ngã nhào ra đất.
Một chân của Dương Thanh đã đạp lên đầu gối của anh ta.
“Tôi đã hứa với Thanh Tâm không giết anh.
Sau này anh hãy sống quãng đời còn lại ở trên giường đi!”
Dương Thanh rất bình tĩnh, nhưng Tần Phi lại thấy anh chẳng khác gì ác ma.
“Tôi biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi lần này.
Tôi không dám nữa đâu”.
Tần Phi hoảng sợ cầu xin.
“Răng rắc!”
Dương Thanh chợt dùng sức, tiếng xương vỡ nát vang lên chói tai.
– —————————
.