“Điếu Trạch Nghiễn, không ngờ anh chính là con người như vậy. Anh không muốn không cần lo, em sẽ tự sinh tự nuôi”
Thấy An Hạ khóc không ngừng, Điếu Trạch Nghiễn xót cả ruột gan, vội vã giải thích: “Ý của anh không phải như vậy, anh thế nào cũng có thể, anh chỉ sợ em không muốn”
“Em đương nhiên không muốn rồi, đều tại anh buông lời dụ dỗ, biết em không kiềm lòng được cứ lấy nhan sắc ra mê hoặc…” An Hạ càng nói càng khóc tức tưởi, chính người đàn ông trước mặt hễ thấy mặt lại lấy sắc đẹp ra lừa cô lên giường, bây giờ thì hay rồi, hạt giống anh ươm mầm cuối cùng cũng nảy chồi.
Nói đến Điếu Trạch Nghiễn không ngăn được buồn cười, vô tội thanh minh: “Đều do em yếu lòng sao lại trách anh?”
“Em… em…” An Hạ ngừng khóc, nghiêm túc suy nghĩ nguyên do vì sao bản thân lại thiếu nghị lực trước anh kể từ sau khi kết hôn.
“Chuyện cũng lỡ rồi, đều tại anh không biết kiềm chế, lần sau anh sẽ cẩn thận” Điếu Trạch Nghiễn vừa nói vừa lướt ngón tay lau đi nước mắt còn vương lại trên mặt An Hạ.
“Còn lần sau sao?” An Hạ ngây ngô hỏi, biểu cảm dâng lên sự cảnh giác.
Điếu Trạch Nghiễn ngớ người trước câu hỏi của An Hạ, không biết nên cười hay khóc.
Câu chuyện xuất phát từ những ngày Điếu Trạch Nghiễn bắt đầu thực hiện dự án mới của công ty, nhiều đêm tăng ca về muộn An Hạ vẫn thức chờ anh trở về. Điều này khó trách Điếu Trạch Nghiễn, nửa đêm nửa hôm hai vợ chồng vẫn còn thức, anh đương nhiên không thể lãng phí thời gian, còn bao nhiêu sức lực trong ngày đổ dồn cho An Hạ.
Người ta vẫn hay nói khi một hay hai trong người mang áp lực thì khả năng thụ thai sẽ rất thấp, Điếu Trạch Nghiễn vẫn đinh ninh là thật mà không dùng biện pháp an toàn, trước nay An Hạ cũng không dùng thuốc.
Kết quả của việc tin lời truyền miệng chính là đứa bé trong bụng An Hạ.
An Hạ đã tìm hiểu và được mẹ chồng dạy rất nhiều thứ sau khi kết hôn, có những chuyện cô biết làm liều sẽ có nguy cơ rất cao nên đã nhiều lần thẳng thắn từ chối yêu cầu không an toàn của Điếu Trạch Nghiễn.
Trời sinh An Hạ dễ mềm lòng lại bắt cô lấy một người chồng vừa đẹp trai, miệng lưỡi lại ngọt ngào khó cưỡng như Điếu Trạch Nghiễn. An Hạ đã nhiều lần tự nhủ với lòng không được để anh dùng nhan sắc càng ngày càng nguy hiểm ấy lừa gạt, nếu anh không tấn công cô chắc chắn giữ mình được.
Mọi chuyện quả thật như An Hạ mong, Điếu Trạch Nghiễn không hề có ý tấn công hay gượng ép bắt cô phải làm những việc cô không muốn.
Anh rất đơn giản, mỗi lần tắm xong chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, thấp đến mức chỉ kéo nhẹ một centimet có thể nhìn thấy tất cả.
Cơ thể Điếu Trạch Nghiễn gần như đạt mức hoàn hảo nhờ nhiều tháng siêng năng tập thể hình, vai rộng, eo thon, An Hạ mỗi lần nhìn đều phải nuốt nước miếng ừng ực.
Khoảnh khắc Điếu Trạch Nghiễn mang tính sát thương cao nhất chính là lúc mái tóc còn ướt vuốt ngược về sau, phía trước rơi ra vài cọng còn nhiễu nước xuống bờ ngực vững chắc, An Hạ chỉ cần thấy cảnh tượng đó đã cam tâm tình nguyện dâng mỡ lên miệng mèo.
Nhiều lần An Hạ vô tình bị Điếu Trạch Nghiễn đẩy vào con đường trở thành biến thái, miệng nói “Không muốn” nhưng tay lại vô thức sờ người anh.
Cứ như thế, dần đà quen thói, Điếu Trạch Nghiễn chẳng cần tốn công tốn sức, chỉ cần nắm được điểm yếu của An Hạ liền có thể lừa được cô một cách thành công mỹ mãn.