Câu chuyện nhỏ số 2:
Năm Vu Công Diệm lên ba tuổi, cậu bé bộc lộ được cá tính dữ dội hơn cả Vu Yên Nhi, nếu ngày trước cô có Kiến Nhất khống chế thì nay cậu bé cũng được anh khống chế, có điều không có mặt anh thì cả ngôi nhà xem như bị loạn lên.
Mỗi khi dỗ Vu Công Diệm ăn cơm, từ bố đến mẹ hay cô chị đáng thương đều phải dí cậu bé chạy khắp nhà bắt lại ép ăn, nhưng chỉ cần có mặt Kiến Nhất, cậu bé lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ trở nên ngoan ngoãn, không ai nhắc cũng tự ngồi ăn, nhờ đó Vu Yên Nhi mới nhận ra khả năng diễn xuất của cô vẫn chưa bằng một đứa con nít ba tuổi.
Một lần hai chị em ở phòng khách giành nhau bịch snack, Kiến Nhất từ trên lầu xuống nhìn thấy liền đi đến cầm bịch snack làm chủ trì công bằng. Thấy Kiến Nhất, Vu Công Diệm liền tỏ ra ấm ức mách anh: “Anh, chị ăn hết rồi còn giành của em”
“Xạo!” Vu Yên Nhi mắng Vu Công Diệm một tiếng, quay qua Kiến Nhất liền bày ra vẻ mặt oan ức: “Em chưa ăn được miếng nào hết”
Kiến Nhất bỗng cong môi mỉm cười, chậm rãi đưa ra lời yêu cầu có tính cảnh cáo: “Từ giờ không được ăn nữa”
Nói rồi Kiến Nhất mang bịch snack vào bếp cất, Vu Yên Nhi tức giận đánh vào chân Vu Công Diệm, gằng giọng lầm bầm: “Đều tại em, bây giờ phải nhịn ăn luôn rồi đó”
“Tại chị!” Vu Công Diệm không nhịn cãi lại, đổ tội cho Vu Yên Nhi.
Qua vài giây tố cáo lẫn nhau, hai chị em lại cãi nhau càng lúc càng lớn tiếng, Kiến Nhất ra khỏi bếp nhìn thấy liền đến gần nghiêm mặt hắng giọng, cả hai lập tức ngồi ngay ngắn im thinh thít nhìn thẳng vào màn hình tivi.
Nếu nói hai chị em Vu Yên Nhi và Vu Công Diệm đều si mê Kiến Nhất không hề sai, dù cả hai có nghịch ngợm đến đâu thì trước mặt anh vẫn tự động trở thành con mèo nhỏ thích làm nũng lấy lòng anh, và chính từ đó vô tình hai chị em lại trở thành đối thủ trong việc tranh giành Kiến Nhất.
Buổi chiều cuối tuần mát mẻ, Vu Yên Nhi dẫn Vu Công Diệm đi đến trường đón Kiến Nhất. Đứng trước cổng chờ, Vu Công Diệm bám lấy cửa cổng nhìn vào bên trong chờ đợi, nhìn đứa em trai mang gen trội trong lòng Vu Yên Nhi có chút thương bản thân mình, ai đi ngang qua cũng ngoái đầu nhìn cậu bé, còn cô đều nhờ danh Kiến Nhất mới có người nhìn đến.
Thấy bóng dáng Kiến Nhất thấp thoáng trên đường hướng ra cổng, Vu Công Diệm còn nhanh hơn cả Vu Yên Nhi vội chạy ào đến chổ anh. Thấy cậu bé, anh vui vẻ bế lên đi đến chổ Vu Yên Nhi đang cau có bất mãn đứng một chổ không muốn động kia.
Đến gần thấy Vu Yên Nhi đang trừng mắt lườm Vu Công Diệm trên tay Kiến Nhất, anh bật cười khoát vai cô cùng trở về nhà.
Ngay khi bóng dáng cả ba đi xa, những người trong trường bắt đầu tụ lại xôn xao Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đã có con, người cảm thán, người ghen tỵ, người thất vọng và những trạng thái khác nhau đều quy về một chổ bình luận, cuối cùng vẫn là sự ngưỡng mộ dành cho chuyện tình thanh mai trúc mã đã kéo dài hơn hai mươi năm, vững chắc đến mức chẳng có bất kỳ ai phá hoại được.
Câu chuyện nhỏ số 3:
Sau khi tốt nghiệp, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi cùng đến công ty của bố Kiến làm việc, lần đầu tiên gặp khách hàng đã xảy ra chuyện hệt như năm đó Kiến Nhật Nguyệt dự đoán.
Trong buổi gặp mặt bàn về lần hợp tác đầu tiên giữa hai công ty, người đàn ông phía bên công ty kia nhìn thấy Kiến Nhất còn trẻ vừa tốt nghiệp lại là người đại diện cuộc đàm phán quan trọng, ông ta không khách sáo nói thẳng trước mặt tất cả những người có mặt, có cả bố Kiến và Kiến Nhật Nguyệt.
“Tôi cảm thấy các vị dường như đang muốn giỡn chơi với tôi phải không? Đưa một người trẻ như vậy để nói chuyện với tôi, các vị xem tôi là trò cười à?”
Đáp lại, Kiến Nhất mỉm cười lịch sự, bình tĩnh đáp: “Tuy tôi còn trẻ nhưng đã có kinh nghiệm làm việc trong công ty nhiều năm, tôi có thể đảm bảo những gì tôi mang đến sẽ khiến quý công ty hài lòng”
Người đàn ông không hề có ý để tâm lời của Kiến Nhất vừa nói, ông ta lên giọng hống hách: “Đừng tưởng nói được vài lời hay ho thì bản thân là kẻ giỏi, cậu cũng chỉ là một kẻ công tử dựa hơi gia đình mà thôi, lấy tư cách gì nói chuyện với tôi?”
ẦM!!!
Vu Yên Nhi không nhịn được nữa đập mạnh tay xuống bàn, lúc Kiến Nhất vừa quay qua cô đã nhảy lên bàn lao đến trước mặt nắm cổ áo người đàn ông đó, giận dữ hét thẳng vào mặt ông ta: “Không hợp tác thì cút, đừng có ở đây lên mặt tỏ ra ta đây. Lão già khốn nạn, hôm nay mày đụng đến chồng bà, bà sẽ giúp mày mau chóng đoàn tụ ông nội mày!”
Vu Yên Nhi vừa giơ nắm đấm lên đã bị Kiến Nhất ôm lấy rinh ra khỏi phòng họp, những người chứng kiến nhìn vẻ mặt cả kinh của người đàn ông kia liền che miệng lén lút cười, ban nãy còn cao ngạo, mới bị một cô gái trẻ dọa một cái đã xanh mặt.
Bố Kiến cũng đưa ra quyết định sẽ không hợp tác, một kẻ chẳng xem ai ra gì không xứng đáng để trở thành đồng minh.
Kiến Nhất ôm Vu Yên Nhi về phòng làm việc mới đặt cô xuống, nhìn dáng vẻ tức giận của cô khiến anh cười khổ: “Được rồi, đừng giận nữa”
“Không giận sao được chứ” Vu Yên Nhi bức xúc phản bác, không ngừng mắng rủa gã đàn ông kia: “Đáng lẽ ra anh phải để em đánh ông ta vài vì dám xem thường anh”
“Ngốc quá!” Kiến Nhất xoa đầu Vu Yên Nhi, biểu cảm đầy sự cưng chiều, từ tốn giải thích cho cô hiểu: “Có những người không thể nói chuyện tử tế thì không cần nói nữa, càng không cần tốn thời gian để tranh chấp với họ”
“Nhưng…”
Vu Yên Nhi vừa lên tiếng, Kiến Nhất bất ngờ hôn cô một cái, cơn giận trong cô lập tức biến mất, quên luôn những gì định nói. Cô ngơ ngác nhìn anh, cả hai không hẹn cùng nhau bật cười cùng một lúc.