Nhiều máu chảy quá…
Rõ ràng anh chỉ cào nhẹ một cái thôi mà…
Lạc Cẩm Tu úp người cô nhóc lên sô pha, bắt đầu quá trình băng bó vết thương. Tại vì về sau định khám phá thử ngành y, nên tay nghề chữa trị tuyệt đối ok. Song chẳng được gì…
Mặc dù vết thương đã hết chảy máu, nhưng sắc mặt Tịnh Hề tái càng thêm tái. Đôi môi béo mập hoàn toàn mất đi huyết sắc. Trông vô cùng yếu ớt, vô cùng bệnh tật.
Đến lúc này, Lạc Cẩm Tu mới nhớ ra…
Lúc anh đâm bé con là đang ở trong trạng thái của quỷ mà..
Vậy là hỏng rồi.
Thiếu niên bế cô nhóc vào lồng ngực, ánh mắt trấn định, mở cánh cửa sổ ra, nhẹ nhàng bước một cái…
Vù…
Rèm cửa sổ tung bay, căn phòng trống rỗng, không một bóng người, gió tuyết lạnh thổi vào nhà. Vài chú chó Milu đang nằm trong chuồng chợt mở mắt, sủa ầm ầm. Sủa được vài tiếng thì ngẩng đầu lên trời, tru tiếng dài đầy buồn bã, thê lương…
____________________________________
Tại nghĩa địa…
Rặng cỏ trong màn đêm nhảy múa theo điệu gió. Cứ cách vài dặm lại nhô lên vài ngôi mộ, rêu xanh phủ mướt lên mặt lát. Tiếng dế kêu, tiếng ếch ộp, tiếng cót két hoà với thanh âm rầm rà rầm rì tạo nên bản nhạc rùng rợn, không khí âm trầm nặng nề.
Tiếng bước chân loạt xoạt đạp lên cỏ, bóng người cao gầy dần hiện lên trong đêm đen. Thiếu niên xuất hiện, tựa như ánh xuân dịu dàng, đối lập với vẻ âm trầm nơi đây. Tóc anh dài vô cùng, được buộc lên, vắt sang bên vai. Hai tay nhẹ tênh ôm người thương, một chân đạp mạnh vào cánh cửa gỗ. Cái cửa ăn một phát đạp, trực tiếp đổ rầm xuống đất…
Lạc Cẩm Tu nhìn cánh cửa lỏng lẻo kia, khẽ nhíu mày…
Lâu rồi chưa tới đây…
Hừm, phải bảo lũ quỷ con thay cửa mới mới được.
Tin không?
Ở giữa nơi nghĩa trang hoang vu này lại xuất hiện một ngôi nhà gỗ đầy mộng mơ đó.
Mộng mơ cái rắm!
Lạc Cẩm Tu nhìn nội thất trang trọng quanh căn phòng, anh trầm ngâm hồi tưởng một lúc. Đi tới giá sách cổ bên góc tường, lần mò trên đống sách dày cộp…
A! Đây nè.
Ngón tay đẩy mạnh một quyển sách màu đỏ, cơ quan giá gỗ đẩy mạnh rầm rầm, hai bên giá sách mở ra, lộ rõ cái cửa màu đen, hoa văn tinh tế, đặc biệt lấy màu đen làm chủ đạo.
Dường như anh ta rất thích màu đen vậy.
Nhưng bé con thích màu hồng…
Nên đổi lại màu hồng công túa và mua thật nhiều kẹo mút…?
Cửa đen mở rộng, lối cầu thang không một ánh đèn, trải dài đi sâu xuống, như thế ở dưới kia, là địa ngục vậy.
Lạc Cẩm Tu rất thích bóng đêm, âm u, bí ẩn. Đặc biệt nhất, ban đêm rất rất thích hợp để đi móc nội tạng người khác. Nhưng do đang ôm Tịnh Hề, anh đành phải bật đuốc lửa lên…
Nhỡ đâu, vô tình trượt chân ngã làm hư bé con thì…
Ngọn đuốc được thắp làm bừng sáng cả dãy cầu thang, Lạc Cẩm Tu nhấc chân đi xuống tầng. Anh giơ tay lên, cửa mật thất êm ru đóng lại, không phát ra một tiếng động nào cả…
Thi thoảng xung quanh lại vang lên tiếng òng ọc, còn lại thì tất cả mọi vật đều im lặng đến ghê người…
Ngoài kia phong vũ huyết tinh không ngừng nổi lên, hàng vạn ác quỷ tắm máu người trong địa ngục. Nơi đây lại bình yên lạ kì…
Mọi tội lỗi ma quỷ, mọi sự nguy hiểm trên thế gian, tôi đều vì em mà hi sinh…
_________________________________
**Mình cũng mún bão chương nhắm, nhưng bận quá, năm nay lớp 11 rồi. Lịch học sẽ dày hơn.????.
Nhưng mỗi ngày đều có chương nha. Hôm nào không ra được sẽ bù :333.
I love everyone. ❤️❤️❤️❤️❤️❤️. Cảm ơn các bạn đã trao cho mình động lực viết truyện và cuồng nhiệt ủng hộ. Các bạn đem lại cho mình niềm vui rất lớn ó**.