Cơ hồ cùng lúc đó, ở trên không nơi đang diễn ra cuộc chiến giữa Ngân Sí Dạ Xoa và Lâm Ngân Bình, bỗng nhiên toát ra một luồng khí hắc bạch, thân hình của Khuê Linh cũng theo sau hiện ra.
Ngân Sí Dạ Xoa vừa thấy sửu phụ, vẻ mặt nhất thời cứng lại
Mà Khuê Linh sau khi quét mắt liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt không chút thay đổi, vẫn chưa có hành động gì nhưng lại khẽ nhúc nhích môi truyền âm vài câu.
Ngân Sí Dạ Xoa sắc mặt nhất thời khẽ biến, sau khi trầm ngâm trong giây lát liền thở dài một hơi. Đột nhiên hai tay vung lên, Sát hồn ti vốn vẫn gắt gao vây khốn Thiên Lan thánh nữ bỗng bay chi chít trở lại, không tiếp tục bao vây Lâm Ngân Bình ở bên trong nữa.
Lâm Ngân Bình mừng rỡ vừa định phi độn mà chạy đi, Khuê Linh mặt lại hiện lên một tia cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái, chợt bay tới bên cạnh nàng này, một chiếc búa lớn màu bạc hóa thành một dải ngân mang khẩn trương chém xuống.
Tràng cảnh này khiến cho Thiên Lan thánh nữ giật nảy người, không kịp suy nghĩ nhiều liền điểm một cái vào cẩm khăn ở trước người muốn hướng tới không trung để ngăn cản một chút.
Nhưng kỳ lạ quang mang chợt lóe, ở trên cự phủ hiện ra ảo ảnh của một con cự hổ một sừng, đồng thời đánh xuống.
“Tư lạp” một tiếng, cẩm khăn ở trong ngân quang lại bị trảm thành hai đoạn. Lập tức hổ ảnh kia nhoáng lên một cái trong nháy mắt hóa thành một luồng hoàng khí đem nàng này trùm ở bên trong.
Lâm Ngân Bình cảm thấy một luồng khí tanh hôi đập vào mặt, chỉ kịp thầm kêu không ổn, rồi sau đó đầu nặng trĩu,
tiếp theo liền ngã quỵ.
Khuê Linh hai tay liền bắt quyết làm cho hoàng khí trói chặt lấy nàng này.
Sau đó hai luồng khí hắc bạch liền quay cuồng, trong phút chốc đã bọc Lâm Ngân Bình vào trong rồi biến mất tại chỗ, sau vài cái chớp động đã xuất hiện ở bên cạnh Hàn Lập.
Trong suốt cả quá trình này, Thi Hùng lại không hề ra tay ngăn cản một tẹo nào, chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, vẻ mặt trầm như nước không nói lời nào.
Mà hình người con rối ở trong ngân quang sau khi cùng với Khuê Linh quay trở lại, thì nhoáng lên một cái đã bay vụt tới phía sau Hàn Lập.
Hàn Lập không có liếc mắt nhìn Thiên Lan thánh nữ bị bắt lại đây, mà lại có vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía bên kia.
Ở chỗ đó hào quang của ngũ sắc linh quang so với lúc trước còn trướng lớn gấp đôi có dư.
“Hàn đạo hữu! ngươi thế này là có ý gì?” Một trận tiếng nói giống như tiếng sấm “ầm ầm” từ trong linh quang truyền đến,Thanh âm nghe có chút giống với giọng nói của thanh niên họ Từ, nhưng lại khàn khàn hơn nhiều cũng tràn ngập một phần cuồng dã.
“Không có gì! Hàn mỗ không phải đã giúp đạo hữu cứu Lâm đạo hữu ra sao.” Hàn Lập vẻ mặt không thay đổi, nhàn nhạt trả lời.
“Nói như vậy, thì Từ mỗ đã quá đa nghi rồi.” Nam tử thanh âm hòa hoãn một chút, linh quang chợt tắt, hiện ra con Linh Tê Khổng Tước kia, chỉ là linh cầm lúc này so với lúc trước rõ ràng đã lớn hơn hơn một vòng, hơn nữa ở trên đầu của nó hiện ra một khuôn mặt bằng ánh sáng màu trắng ngà nhàn nhạt, giống như một loại hư ảnh, đúng là hình dáng của vị thanh niên họ Từ kia.
Nhưng mà gương mặt này khi nhìn thấy Lâm Ngân Bình đang bất tỉnh hôn mê, trên mặt ẩn hiện vẻ lo âu.
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì với Lâm đạo hữu. Nhưng tại hạ có vài chuyện trước hết cần hỏi đạo hữu một chút. Tin tưởng đạo hữu sẽ không khiến Hàn mỗ thất vọng.”Hàn Lập thản nhiên nói.
” Hàn huynh muốn uy hiếp Từ mỗ!” Gương mặt do hư ảnh hình thành kia bỗng nhiên trầm xuống, lộ ra một chút tức giận.
” Uy hiếp tự nhiên chưa nói tới. Đạo hữu chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên vừa rồi đã đáp ứng Hàn mỗ như thế nào.
Bây giờ Lâm đạo hữu thân ở nơi này, chẳng qua là để đảm bảo Từ huynh sẽ không làm ra việc gì mà thôi. Chẳng lẽ thật muốn lật lọng!” Hàn Lập cười lạnh một tiếng, vẻ mặt bỗng trở nên âm trầm.
“Ngươi dù muốn hỏi cái gì, trước tiên cũng phải đuổi vài tên yêu vật này đi rồi nói sau.” Nghe được Hàn Lập nói như thế, thanh niên họ Từ rốt cuộc tỉnh táo lại, con mắt trên gương mặt bằng hư ảnh hơi đổi nói ra.
” Đuổi chúng nó. Tốt! Ta chính là có ý này.” Hàn Lập sờ sờ cằm, nhưng lại thuận miệng đáp ứng.
Hàn Lập bộ dáng không chút để ý như này, cũng khiến cho thanh niên họ Từ lắp bắp kinh hãi. Nhất thời không biết nói gì nữa.
Hàn Lập mỉm cười, sau khi quay đầu phân phó Khuê Linh, lập tức cùng đi với hình người con rối, vai sóng vai phi bắn ra.
Khi đã tới gần huyết hải, hai người dừng lại, Hàn Lập sau khi liếc mắt nhìn Vạn Năm Thi hùng một cái, mới nhàn nhạt nói:
” Đạo hữu thân là phó cốc chủ của Vạn Yêu cốc, chắc hẳn vào Côn Ngô Sơn là có chuyện quan trọng khác. Hai người này đối với ta vẫn còn hữu dụng, liền tạm thời mang đi. Đạo hữu không có ý kiến gì chứ” Tuy rằng nói lời thương lượng nhưng Hàn Lập khẩu khí lại cứng rắn dị thường. Điều này làm cho Ngân Sí Dạ Xoa cùng Sư Cầm thú nghe xong giận dữ.
” Đạo hữu gọi Hàn Lập, là tu sĩ Thiên Nam đúng không?” Thi Hùng lại mở miệng hỏi một câu làm cho người ta có chút không hiểu.
Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức mặt lộ ra vẻ lười biếng:
“Không sai. Thế nào chẳng lẽ đạo hữu muốn xong việc sẽ đi Thiên Nam tìm tại hạ báo thù?”
” Báo thù thì không có hứng thú. Bây giờ Hàn huynh lần đầu tiên cứu hai người Thiên Lan này, ta có thể buông tay như vậy coi như không nhìn thấy, nhưng chỉ cần thêm một lần nữa lại ra tay phá hỏng việc tốt của Vạn Yêu cốc chúng ta. Tại hạ cũng có thể không nói đến như thế này. Nhưng Hàn huynh cũng nên biết cho dù Hàn huynh thật sự là có hai người này trợ giúp, cũng tuyệt không có cách gì còn sống trở lại Thiên Nam.” Vạn Năm Thi Hùng hai mắt lục diễm nhất trướng, nhưng lại lập tức khôi phục hư thường rồi nói
Hàn Lập nghe xong lời này, khóe miệng giật giật một cái, lại mỉm cười không nói một câu nào.
Vạn Năm Thi Hùng hai tay bắt quyết một cái, lại bỗng nhiên chỉ về huyết quang ở nơi xa.
Lập tức huyết mang chớp động, tất cả huyết quang sau khi xoay tròn trên không trung một cái, liền hóa thành một khẩu huyết sắc cự nhận, nhận này sau khi xoay tròn một cái bỗng lặn vào trong huyết hải ở phía dưới.
Huyết quang xông thẳng lên chín tầng mây, cự nhận lại hiện ra mặt quỷ lúc trước bị Hàn Lập một kích phá tan.
Nó nhe răng cười một cái, miệng rộng hé ra, huyết hải ở phía dưới liền hóa thành một cây huyết trụ rồi toàn bộ đi vào mồm của nó, trong nháy mắt đã bị cự nhận hấp thu không còn một mảnh.
Huyết nhận thoạt nhìn so với lúc đầu dường như không có gì khác biệt, nhưng là luồng khí huyết tinh kia lại khiến cho người khác ngửi được muốn nôn mửa, cực kỳ khó chịu.
Sau đó Vạn Năm Thi Hùng gọi Ngân Sí Dạ Xoa và Sư Cầm Thú ở bên cạnh, liền chạy thẳng về hướng cung điện không nói thêm lời nào nữa.
Kết quả sau khi độn quang chợt lóe, tam yêu tất cả đều biến mất không thấy bóng dáng nữa. Thi Hùng dường như đến đây vì mục đích khác. Chỉ là không biết hắn đã làm thế nào để thuyết phục được Ngân Sí Dạ Xoa cùng Sư Cầm thú, trở thành thủ lĩnh của hai tên kia.
Mà trong cung điện này, xem ra cũng còn có nhiều chuyện hay chứ không đơn giản như vậy.
Hàn Lập hai mắt híp lại, trong mắt hàn quang bất định
“Tốt lắm, bây giờ Từ huynh có thể trả lời vấn đề của tại hạ chứ!” Hàn Lập bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về Linh Tê Khổng Tước ở phía sau hỏi.