“Nhưng mà, không chơi bài 3 cây nữa, chúng ta đổi qua chơi cái khác.”
Mọi người nhìn nhau.
Đã từng thấy qua người điên vì đánh bài, nhưng chưa thấy qua người điên tới mức này.
Đinh Phong Thành lúc này đã hoàn toàn mê man rồi, không nghe ai khuyên cả, không những như vậy, Đinh Hoàng Liễu ở bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, nói gì mà nhất định phải thắng lại tiền.
Ngoài mặt thì đang cổ vũ cho Đinh Phong Thành, nhưng thực tế thì chỉ khiến Đinh Phong Thành càng điên hơn thôi.
“Nào, chúng ta chơi ném xúc xắc!”
Trong một tiếng tiếp theo, Đinh Phong Thành kéo theo đám người chơi một lượt hết tất cả các trò trong lầu 2.
Từ ném xúc xắc đến đánh mạt chược, từ bài “đấu địa chủ” đến bài Baccarat, thậm chí đến cả trò rút 1 lá bài đấu lớn nhỏ cũng chơi luôn.
Nhưng cho dù anh ta chơi bài gì, cũng thua cả.
Chơi gì thua nấy, người khác thì có thắng có thua, nói chung thì, tối nay giống như trúng tà vậy, ngoại trừ Đinh Phong Thành ra, ai cũng thắng được tiền.
Có người thắng được ít, người thắng được nhiều, có chút khác biệt như thế.
Còn Đinh Phong Thành, trong vòng 1 tiếng đã thua hết 1500 tỷ, 15% cổ phần đã hoàn toàn được thế chấp, muốn lấy lại cũng không được.
Trong đêm khuya, gió lạnh bên ngoài thổi vào, Đinh Phong Thành run rẩy một cái, cái đầu nóng mới tỉnh táo lại được một phần.
“Tôi… thua hết rồi?”
Đinh Hoàng Liễu lúc này còn bước lại an ủi: “Phong Thành à, đừng nghĩ quẩn, tiền tài chỉ là vật ngoài thân…”
Đinh Phong Thành đã không còn nghe được Đinh Hoàng Liễu nói gì được.