Tuy rằng không biết tại sao Lệ Ba Hàn lại không thuấn di để chạy trốn, nhưng Huyền Thiên vẫn là trong nháy mắt sử dụng thuấn gian phá rách hư không, thuấn di đuổi sát theo sau.
Bất quá, lúc Huyền Thiên còn cách Hỗn Độn Thánh Đỉnh chừng hơn ba ngàn mét thì thân thể liền vọt ra từ bên trong không gian, không gian phía trước vô cùng kiên cố, giống như thể không cách nào thuấn di được ấy.
Thanh âm của Kiếm Si lập tức vang lên trong đầu của Huyền Thiên:
– Khí tức của thánh đỉnh cũng giống như siêu lực lượng do một vị tuyệt thế cường giả sinh ra, có thể phong tỏa một phiến không gian, không thể nào thuấn di được, Huyền Thiên, tới cảnh giới vương giả rồi thì sẽ rất khó mà chết được, gặp phải nguy hiểm cũng có thể thuấn di để chạy trốn, trừ phi là cách biệt cảnh giới quá lớn, người có thực lực mạnh sinh ra một siêu lực có thể phong tỏa không gian, khiến cho kẻ có thực lực kém hơn không cách nào thuấn di được thì mới có thể giết chết dễ dàng được, nếu như ngươi có được thánh đỉnh thì liền có thể khống chế thánh đỉnh để phong tỏa không gian, chỉ cần chiến lực của ngươi vừa đủ thì cho dù là vương giả cũng vô pháp chạy trốn khỏi tay ngươi được.
Mặc dù Kiếm Si nói khá nhiều, nhưng chỉ là trao đổi ý niệm ở bên trong đầu, bất luận có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ trong khoảng thời gian vài cái chớp mắt, Huyền Thiên trong nháy mắt đã để ý tới rồi.
Huyền Thiên không trực tiếp đuổi theo Lệ Ba Hàn mà là vượt qua Hỗn Độn Thánh Đỉnh hơn ba ngàn mét, thuấn di mà đi, tốc độ so với Lệ Ba Hàn thì nhanh hơn rất nhiều.
Không gian ba ngàn mét xung quanh Hỗn Độn Thánh Đỉnh đều đã bị phong tỏa hết rồi, không gian kiên cố hơn không biết bao nhiêu lần, không cách nào phá vỡ được, không chỉ không thể thuấn di, mà ngay cả phi hành cũng sẽ gặp phải lực cản lớn hơn rất nhiều, căn bản không cách nào phá không mà đi được.
Cho nên, ngay lúc Lệ Ba Hàn vừa mới xông ra khỏi không gian bị phong tỏa thì Huyền Thiên đã liên tục thuấn di, lóe lên một cái đã đi tới trước mặt hắn.
Nhìn thấy Huyền Thiên đột nhiên xuất hiện ở phía trước, vẻ mặt của Lệ Ba Hàn lập tức biến thành trắng bệch, trong lòng của hắn cảm thấy sợ hãi, bắt đầu run rẩy kịch liệt, đồng thời lại ẩn chứa không cam lòng:
– Ta chính là cường giả tới từ Thiên Châu, chẳng lẽ hôm nay phải chết ở trên tay của loại người thấp hèn ở thần châu này như vậy sao?
Ba trăm sáu mươi chuôi linh kiếm bay lơ lửng xung quanh của Huyền Thiên, thân ảnh nhanh như chớp, lao về phía Lệ Ba Hàn.
Lệ Ba Hàn lại lần nữa xoay người muốn bỏ chạy, thế nhưng đương lúc thuấn di mất đi hiệu quả, tốc độ của Lệ Ba Hàn so với Huyền Thiên thì còn chậm hơn rất nhiều, tuy rằng ở bên trong không gian kiên cố như thế này thì tốc độ của Huyền Thiên tuy là vẫn chậm hơn lúc thường mấy lần, thế nhưng cũng hơn hẳn Lệ Ba Hàn.
Rất nhanh, Huyền Thiên liền đuổi tới phía sau lưng của Lệ Ba Hàn, cánh tay màu vàng kia trực tiếp đánh tới một quyền.
Lấy thực lực của Huyền Thiên hôm nay mà đối phó với cường giả thiên giai cảnh thập trọng thì chính là tùy tiện đánh một cái đều là trí mạng cả.
Lệ Ba Hàn dùng kiếm ngăn cản, thế nhưng cả người lẫn kiếm đều bị một quyền đánh tới này đánh cho bay ra vài trăm mét, máu tươi phun ra từng ngụm, Huyền Thiên đuổi theo, lại đánh ra thêm một quyền nữa.
Quyền cương màu vàng kia giống như một cái vòng tròn liệt nhật, phi thường khủng bố.
Keng – – !
Quyền thứ hai đánh ra, bảo kiếm trong tay của Lệ Ba Hàn liền bị đánh bay, thân thể sau khi bị kim quyền của Huyền Thiên đánh một cái thì toàn thân liền nát vụn, giống như rạn nứt, thân thể văng ra sau hơn bảy ngàn mét, đâm sầm vào trên Hỗn Độn Thánh Đỉnh, đầu đã bị đập bể, đi đời nhà ma.
Huyền Thiên bay tới phía trước, giơ tay trảo một cái, không gian giới chỉ, bảo kiếm của Lệ Ba Hàn cùng với mấy thứ rơi ra từ trên người của hắn, lụm hết toàn bộ.
Vật phẩm bị rơi ra là cây thoi dài ước chừng một thước, một đầu nhọn nhọn, một đầu tròn tròn, toàn thân đen khịt, phía trên có ba cái lỗ khoảng chừng ngón tay, hơn nữa, một phần đầu tròn có khắc tên: Toái không toa.