Miêu Nghị hỏi:
– Ta đã tìm được sơ hở rồi mới phá nó đi, làm sao có thể nói là may mắn chứ?
– Ngươi cái đó có thể tính là tìm được sơ hở gì chứ?
Yêu Nhược Tiên bày 5 viên tinh thạch trên bàn thành một vòng tròn, chỉ vào nói:
– Trong bảo vật này ẩn giấu Ngũ Hành trận pháp, sinh sinh bất tức, diễn biến không ngừng, tự thành một giới, cũng chính vì khởi động khó khăn, nhưng khi khống chế thì ngược lại không tốn bao nhiêu lực, thoáng chỉ điểm, bên trong đều tự nhiên có tuần hoàn. Trừ phi có thể làm đứt sự tuần hoàn Ngũ Hành của nó, hoặc là dùng pháp lực cực mạnh phá vỡ cả một giới đó, nếu không người bị vây khốn ở bên trong căn bản không có biện pháp nào thoát thân, có thể mãi cho đến khi ngươi bị tiêu hao đến chết mà thôi! Cái đó há là thứ mà ngươi tùy tiện đào cái động là có thể đi ra được. Từ tình huống mà ngươi gặp ở bên trong tháp mà xét, thì uy lực chân chính của bảo vật này khẳng định là còn chưa phát huy được, Ngũ Hành Đại Trận diễn biến không ngừng đó không có khả năng chỉ có chút uy lực này thôi. Người ta hiển nhiên không có định hạ sát thủ đối với các ngươi, sở dĩ không khởi động sát chiêu. Nếu không, chỉ dựa vào Thổ Hành trận bên trong khởi động, ngươi không có thể bình yên đào ra một cái động ở trong lòng đất. Ngươi cho dù đào một ngàn cái động, địa thế phập phồng biến hóa cũng có thể trong nháy mắt chôn vùi cái động do người đào ra. Muốn từ trong lòng đất chui ra ngoài quả thực là nằm mơ. Coi như là Linh Lung tông bên đó đã tính sai, thu ngươi cùng Liệt Hoàn là hai vị tu luyện hỏa tính công pháp vào trong đó. Nếu không người bình thường căn bản không có biện pháp đào ra cái động kia ở dưới đất. Đào sâu như vậy động chỉ cần vấn đề ngập nước là không có biện pháp nào giải quyết. Xem ra là vấn đề Ngũ Hành tương khắc vừa khéo bị hai người các ngươi tu luyện Ngũ Hành công pháp trùng hợp chọt trúng một điểm. Có thể phá Linh Lung Bảo Tháp này, chỉ có thể nói là ngươi và Liệt Hoàn có vận may thật quá tốt, còn Linh Lung tông thì vận may quá kém, bị các ngươi trùng hợp phá đi! Ha ha, Linh Lung tông bên đó nếu biết Linh Lung Bảo Tháp là bị các ngươi dùng biện pháp vụng về như thế phá sạch, chỉ sợ là sẽ bị tức giận đến hộc máu mà chết!
Hành gia quả nhiên là hành gia, nghe Yêu Nhược Tiên nói như vậy, Miêu Nghị ngẫm lại quả thật đúng là chuyện như vậy, lập tức cũng âm thầm cảm nhận được mình may mắn. Không thừa nhận cũng không được, Linh Lung Bảo Tháp đó thật sự là quá lợi hại! Hắn không khỏi cất tiếng thử hỏi:
– Lão yêu quái, nếu pháp bảo này lợi hại như vậy, ông có thể luyện chế ra được hay không?
Yêu Nhược Tiên trên mặt mơ hồ hiện lên nụ cười thảm:
– Linh Lung Bảo Tháp vừa ra, tu hành giới sợ là không có món bảo vật thứ hai nào có thể tranh cùng nó. Nó đã vượt qua pháp bảo thường thức thông thường, nội chuyện tiêu hao vật liệu luyện bảo trong đó đã lớn đến mức khiến cho người khác lùi bước. Ta sợ là vĩnh viễn cũng không có biện pháp vượt qua!
Miêu Nghị hỏi tới:
– Ta nếu cung cấp đầy đủ vật liệu cho ông, ông có thể giúp ta luyện chế một món ra được hay không?
Nếu biết mình là do may mắn mới phá được Linh Lung Bảo Tháp, vậy hắn tự nhiên là muốn lấy một cái, nói không chừng ngay cả Lục Thánh đều có thể thu thấp cùng một lúc luôn.
– Luyện chế giúp cho ngươi dù có thành công ra được thì dựa vào tu vi trước mắt của ngươi cũng khống chế không được…
Yêu Nhược Tiên trầm mặc một lúc, cuối cùng lắc đầu nói:
– Cái này không có quan hệ gì đến đầy đủ hay thiếu thốn tài liệu, đây không phải là dựa vào lực một người mà có thể luyện chế ra được. Trừ phi tu vi của ta có thể đạt đến cảnh giới kim liên, có lẽ còn có thể thử… Không, nếu như muốn dựa vào lực một người luyện chế ra được, sợ là có tu vi ở cảnh giới kim liên cũng vô dụng, mấu chốt là ta giờ này năng lực lĩnh ngộ không gian còn xa lắm mới đạt được tới cái mức kia, không có cách nào luyện chế được không gian lớn như vậy ở bên trong Linh Lung Bảo Tháp. Chỉ cần một thứ này, ta cũng đã thua rồi, thua một cách triệt để!
Lời nói đến cuối cùng, trên mặt lão hiện lên nụ cười thảm, càng lúc càng dày đặc, thậm chí còn tỏ ra vẻ thê lương.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở hai bên, biết rõ mà vẫn cố tình thử dò xét:
– Thua rồi? Cái đó có quan hệ gì với ông, ông thua cái gì?
– Ai…
Yêu Nhược Tiên từ từ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, vốn không muốn nói, nhưng mà ánh mắt quét qua Thiên Nhi, Tuyết Nhi xong, lại hơi giật mình. Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Miêu Nghị, do dự một hồi, cuối cùng gằn từng chữ:
– Ta tên thật là…