Bát Hoang…!
Lại một đao nữa, nhưng hắn vẫn chưa chém được xuống, bởi vì cảnh giới Bán Không Không Minh đang đại chiến với Chung Giang cũng vung một đạo thần quang tới, lần thứ hai đánh Diệp Thành văng ra.
Phụt!
Trong lúc bay lộn ngược, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, không chỉ vì tức mà còn vì bị thương. Đội hình ba đấu ba, lão tử đang giết hăng thì bị đối thủ của hai người tới làm loạn, đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, hai người không thể trông chừng đối thủ của mình được à?
Cút!
Chung Giang hơi ngượng ngùng, ông vung kiếm lên, chém đối thủ của mình lùi lại phía sau.
Bên này, Diệp Thành đã ổn định bước chân, sầm mặt nhìn gã thanh niên áo đen, tấn công hắn ta lần thứ ba: “Ta xem lần này ai sẽ cứu ngươi!”
Thấy Diệp Thành tới, thanh niên áo đen nhanh chóng bỏ chạy.
Hắn ta sợ, thực sự sợ rồi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của hắn, khiến hắn cho rằng không phải mình đang đấu với người mà là dã thú đến từ hồng hoang, khí huyết dồi dào, sức chiến đấu mạnh mẽ khiến hắn không thể chống lại.
Ùng!
Diệp Thành lại vung Bá Long Đao lên.
Nhưng điều khiến hắn phải thốt ra tiếng chửi thề là đạo thần quang thứ ba lại xuất hiện, còn là từ nơi rất xa bắn tới, dưới bầu trời đầy sao đen kịt trông nó vô cùng chói mắt, mang theo sức xuyên thấu vô song và sát khí lạnh băng, nhắm thẳng đến Diệp Thành.
Diệp Thành sửng sốt, kiếm Thiên Khuyết lại chắn trước người hắn.
Bang!