Ngay khi nắm đấm của Dương Hải chuẩn bị đánh Sử Vân, Toàn Dũng bất ngờ xuất hiện, anh ta kéo Sử Vân thật mạnh để Sử Vân né được cú đấm của Dương Hải.
Dương Hải cũng ở lúc này, nhìn rõ mặt người nọ, đồng tử co rụt lại: “Sát Đao! Nơi nào cũng có các người, thật là bám dai như đĩa từ tỉnh Tân Tiến tới đây! Lần này là tôi cùng tôi tên họ Trương có mối hận cá nhân, tốt hơn hết các người không nên xen vào”
“Đừng giả vờ!” Toàn Dũng hừ lạnh một tiếng: “Lời anh để lại trong ga ra không giống như lời anh nói bây giờ.”
“Để lại tin nhắn? Tin nhắn gì?” Dương Hải vô thức chất vấn.
Ánh mắt nghỉ ngờ của Dương Hải khiến trái tim Toàn Dũng chấn động, bởi vì anh ta có thể thấy giọng điệu và biểu cảm hiện tại của Dương Hải không phải giả vờ.
Nhưng bây giờ không phải lúc Toàn Dũng cân nhắc chuyện này, anh ta nhìn chằm chằm Dương Hải: “Anh rốt cuộc là ai, mục đích của anh là gì!”
“Tôi chỉ đang tìm người tên họ Trương để lấy một thứ.
Chuyện này không liên quan gì đến Sát Đao của các người. Tôi khuyên các người đừng có tọc mạch! Trước giờ tôi chỉ giết con tin thôi, đã nể mặt mũi các người lắm rồi” Nhìn Sát Đao có chút sợ hãi, vài người một người, anh ta không sợ, nhưng ở đây có bảy người, Dương Hải còn chưa hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên tự nhiên không muốn ra tay.
“Toàn đội, anh ta đã đập tan những độc dược đó rồi!” Sử Vân hét lên.
“Đập vỡ?” Thượng Toàn Dũng vẻ mặt nghỉ hoặc, trong tiềm thức nhìn về phía chiếc vali màu bạc bên cạnh, liên thấy một ít linh dược hỏng.
Trước cửa kho hàng vang lên một tiếng cười: “Đập tan hết đi, nếu không, giữ những ống nghiệm đựng đầy trà đá này có ích lợi gì?”
Khi âm thanh này vang lên, cả người Dương Hải đều nhìn về phía cửa kho.
Nhìn thấy, Trương Thác đang đứng trước nhà kho, ôm Lâm Ngữ Lam trong tay, người vẫn đang hôn mê.
“Trương Thác!” Dương Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Thác.
“Tên họ Trương, ý của anh là gì!” Sử Vân cũng nhìn chằm chăm Trương Thác.