Tân Nhuệ bĩu môi:
– Nếu không gây chuyện thì sao Thần Đồ lại sốt ruột sắp xếp cho hắn đi như vậy? Nhìn hắn không phải kiểu biết an phận!
Lão liếc Dương Khai một cái đầy hàm ý, có vẻ đã nhìn ra điều gì đó, nhưng không hỏi nhiều, chỉ hừ bảo:
– Vào đi!
– Đa tạ!
Huyết Đồng cười đáp, ngoắc tay với Dương Khai, dẫn hắn vào trong chiến hạm.
Trong chiến hạm, có không ít võ giả đang đi đi lại lại, bận rộn vô cùng.
Huyết Đồng không nói gì, cùng Dương Khai đi liên tục giữa hành lang chiến hạm, tìm một gian phòng đủ cho hai người vào ở.
– Nếu Dương thiếu gia thấy căn phòng này không vừa ý, ta có thể giúp thiếu gia đổi căn khác.
Huyết Đồng hỏi ý Dương Khai.
Dương Khai đứng cạnh cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài qua cánh cửa trong suốt, lắc đầu nói:
– Không cần, chỗ này tầm nhìn rộng, lúc chán có thể ngắm cảnh, rất tốt.
– Thiếu gia vừa lòng là tốt rồi.
– Lão Tân Nhuệ đó… có quan hệ gì với Thần Đồ? Sao lão lại giúp Thần Đồ?
Dương Khai hỏi.
– Tân Nhuệ đại nhân…
Huyết Đồng nghĩ một lúc rồi đáp:
– Tính ra thì ngài ấy là cậu của Thần Đồ thiếu gia…
– Cậu?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Phải.
Huyết Đồng cười cười.
– Muội muội của Tân Nhuệ đại nhân chính là mẫu thân của Thần Đồ thiếu gia. Hội trưởng và muội muội Tân Nhuệ đại nhân đã quen biết từ nhiều năm trước, nhưng sau cùng vì nhiều nguyên do mà hai người không thể đến được với nhau.
– Thôi, không cần giải thích nữa, chắc lại là một món nợ dai nữa!
Dương Khai khoát tay.
Huyết Đồng cũng cười gượng:
– Phải, món nợ không tính được rõ ràng. Nếu Dương thiếu gia không có chuyện gì khác, ta xin phép đi nghỉ trước, một canh giờ nữa, chiến hạm sẽ khởi hành!
– Đi đi!
Huyết Đồng liền cáo lui.
Dương Khai đứng bên cửa sổ, nhìn dòng người bên dưới mà tâm trạng khó tả, hắn lại tự dưng có cảm giác cô độc vắng vẻ.
Tinh Vực rộng lớn, như vô cùng vô tận. Ở đây, hắn chỉ là một người ngoài, không thân bằng hảo hữu, không một điều quen thuộc, đâu đâu cũng đầy xa lạ.
Tất cả những gì thuộc về nơi này như cách hắn rất xa, hắn một thân một mình lưu lạc chốn này, bỗng bất giác nhớ đến sự ấm áp của tiểu sư tỷ, nhớ đến sự nhu tình của Tô Nhan, thậm chí còn nhớ đné Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La và cả Thu Ức Mộng.
Lần lượt từng gương mặt quen thuộc thoáng qua suy nghĩ, khiến con tim xưa nay luôn kiên cường của hắn bỗng mềm đi.
Không biết hiện giờ họ vẫn vui vẻ khỏe mạnh hay là sao? Không biết họ có gặp khó khăn gì không? Không biết họ có còn nhớ đến mình…
Suy nghĩ của Dương Khai như thoi đưa, chợt hắn cảm thấy chua xót.
Song, đến khi trong tầm mắt hắn xuất hiện một bóng người, tất cả mọi nhớ nhung và buồn bã đều bị nhiễu loạn, hắn không kìm được nheo mắt, sắc mặt sa sầm xuống.
Giữa quảng trường rộng lớn, có ba người đang đi về phía này, dẫn đầu là một tên thanh niên tuấn thú lạ thường, da trắng ngần, khiến bất cứ nữ tử nào cũng phải ghen tỵ, tóc y xõa trên vai, đầy chất phong lưu phóng khoáng, trên gương mặt luôn nở một nụ cười mỉm ấm áp hòa nhã.
Y đi qua đâu, những nữ võ giả đang chuyển vật tư đều dừng lại đến đó, tất cả đều nhìn y một cách si mê.
Y đi về phía chiến hạm này!
Tuyết nguyệt!
Dương Khai vội vàng rời khỏi cửa sổ, chạy thẳng ra phòng mình, qua phòng bên cạnh, tiện tay đóng cửa lại.
Huyết Đồng hình như đang tĩnh tọa tu luyện trên giường, thấy Dương Khai tự nhiên tới, không khỏi ngạc nhiên:
– Dương thiếu gia còn có gì cần sai bảo?
Dương Khai nhìn xoáy vào y, gằn giọng xuống thấp:
– Ngươi thành thật cho ta biết, có phải Thần Đồ bán đứng ta không?
Vẻ ngơ ngác trên mặt Huyết Đồng càng rõ hơn, nhíu mày hỏi:
– Dương thiếu gia nói vậy là sao?
– Ngươi tự xem bên ngoài đi!
Dương Khai hừ lạnh.
Huyết Đồng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, không kìm được nheo mắt lại, khẽ quát:
– Tuyết Nguyệt thiếu gia? Sao hắn ta lại ở đây?
– Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Dương Khai cười nhạt.
– Có phải Thần Đồ thông báo cho hắn hay gì không?
Huyết Đồng liền nghiêm mặt lại:
– Dương thiếu gia, nếu ngài nghĩ vậy, thì tức là quá khinh thường Thần Đồ thiếu gia rồi. Thiếu gia thật lòng xem ngài là bằng hữu, sao lại bán đứng ngài được? Hơn nữa, Tuyết Nguyệt thiếu gia đáng lý ra đã rời khỏi Thủy Nguyệt Tinh vào hôm qua, chính vì vậy, Thần Đồ thiếu gia mới chọn sắp xếp cho ngài rời đi vào hôm nay.
– Đi từ hôm qua?
Dương Khai nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Huyết Đồng, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên vẻ mặt y.
– Phải, Tuyết Nguyệt thiếu gia có nhiệm vụ, hẳn là phải đi từ hôm qua.
Huyết Đồng gật đầu.
– Hơn nữa cũng có người thấy hắn lên chiến hạm khác, rời khỏi Thủy Nguyệt Tinh!
– Vậy sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa lại lên đúng ngay chiến hạm này>
Dương Khai quát trầm.
Huyết Đồng cười khổ sở:
– Cái này ta cũng đâu biết… Nhưng Dương thiếu gia, Thần Đồ thiếu gia tuyệt đối sẽ không bán đứng ngài đâu, thiếu gia không đời nào làm chuyện như vậy.
Dương Khai nhìn xoáy vào y, một lúc lâu sau mới quát:
– Được, ta tin ngươi vậy! Bây giờ có thể xuống được không?
– Như vậy quá mạo hiểm, nói không chừng sẽ bị hắn bắt gặp.
Huyết Đồng vội xua tay.
– Nếu Tuyết Nguyệt thiếu gia lên chiến hạm này, tốt nhất ngài hãy ở luôn trên này, tuyệt đối không được để hắn phát hiện. Mong là hắn chỉ đến tìm Tân Nhuệ đại nhân để nói chuyện…
– Có lẽ mong muốn này sẽ không xảy ra đâu.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nghiêng tai lắng nghe, phòng hắn và Huyết Đồng cách cửa chiến hạm không xa, nên cho dù không vận sức mạnh, cũng có thể nghe thấy vài câu nói chuyện. Từ cuộc đối thoại của y và Tân Nhuệ, Dương Khai đã biết y cũng sẽ đi trên chiến hạm này.
Dương Khai lập tức cảm thấy rắc rối.