“Làm gì đấy?”
“Đến đây, đương nhiên là để chơi rồi.”
“Chơi? Có vé không?”
“Hừ hừ.”
Đinh Phong Thành vươn tay lấy ra bốn tờ vé đưa cho họ, sau khi kiểm tra an ninh xong, quả nhiên liền nhường chỗ cho bốn người của Đinh Phong Thành đi vào.
Đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt là một hội trường rất lớn và rộng rãi, nhiều loại đồ uống bài trí ở giữa, không ít phú hào đang ngồi trên ghế sô pha nếm rượu và thức ăn ngon.
Đinh Phong Thành tiến lên hai bước, cầm một ly rượu lên uống.
“Tuyệt vời, đúng là tuyệt. Em gái, Giang Nghĩa, đây là lần đầu tiên hai đứa đến đây, cũng nếm thử rượu ở đây đi.”
“Anh dám cam đoan rượu ở đây là ngon nhất trong cả khu Giang Nam đó!”
Giang Nghĩa bước tới bưng lên một ly, quả nhiên là rượu ngon.
Anh nếm thử vài miếng, mùi vị quả thực không tệ.
Đinh Hoàng Liễu cũng bưng một ly lên uống không chút do dự, chỉ là Đinh Thu Huyền cẩn trọng hơn, sợ rượu ở đây không sạch sẽ, nên không động vào tí nào.
Mọi người đang uống thì một người đàn ông mặc lễ phục màu trắng bước đến.
“Cậu chủ Đinh, cậu tới rồi sao?”
Người này là chủ quán bar, người trong giới đều gọi anh ta là ‘anh Hải’.
“Yo, anh Hải, tối nay chuẩn bị thế nào rồi?”
“Tất cả đã sẵn sàng, chỉ thiếu cậu thôi.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa? Đi thôi!”