Thế nhưng giờ phút này, nhìn tới nhìn lui, trông thật giống một con mèo con.
A Mật thù rất dai, nhưng lại quên thù nhanh. Vừa nhìn thấy Tô Tô nàng đã vui vẻ ôm lấy chân Tô Tô.
Tô Tô xoay người, ôm lấy đứa con gái nhỏ mêm mại.
“A Mật dạo này có gặp rắc rối gì không?”
Nàng lắc đầu nguầy nguậy: “Mẫu thân, A Mật rất nhớ người!”
Trong lòng Tô Tô cảm thấy ấm áp.
Trọng Vũ bay tới: “A Mật có nhớ Trọng Vũ không?”
A Mật giòn tan nói: “Có!”
Tô Tô bên nàng một hồi lâu rồi dỗ dành nàng ngủ.
Nữ hài ôm lấy tay nàng, vùi mặt vào.
Nàng che ngực, Trọng Vũ lo lắng nói: “Tô Tô.”
“Xuỵt, đợi A Mật ngủ thiếp đi, chúng ta ra ngoài nói.”
Nàng ra khỏi Ma Cung, thấp giọng khục hai tiếng, nhắm mắt ổn định thần hồn.
Nàng là Thần, xâm nhập vào Minh giới, đến sông Quỷ Lệ tìm kiếm, cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác năm đó của Đạm Đài Tẫn.
Sông Quỷ Lệ vừa đen vừa lạnh, nhưng điều khiến người ta tuyệt vọng nhất chính là cũng không tìm được cái bóng của người kia.
Hồn phách phàm nhân sau khi tiêu tán sẽ đến sông Quỷ Lệ, còn Ma Thần khi tiêu tán lại đi nơi nào?
Mồ ở Hoàng Lăng Chu quốc lẻ loi trơ trọi không có lấy một bộ xương.
“Tô Tô, đừng khổ sở, sẽ có một ngày chúng ta có thể tìm được hắn.” Trọng Vũ an ủi nói, “Ngươi có thể khởi tử hoàn sinh, hắn là Ma Thần, nhất định cũng có thể.”
Tô Tô cười cười, không nói gì.
Nàng mang theo một chiếc điện đến Thiên Điện xử lý tấu sớ.
Thời gian nàng không ở đây, nhóm Ma Chủ kiểu gì cũng sẽ viết lại tất cả những chuyện phát sinh ở Yêu Ma giới trong tấu sớ.
Thừa dịp A Mật đang ngủ, nàng đem những thứ này xem qua một lần.
Bên trong tấu sớ viết rất nhiều chuyện A Mật nghịch ngợm gặp rắc rối, nàng chống cằm, nhìn thấy con gái đang say sưa ngon lành, đối với Tô Tô mà nói, cuối cùng nó cũng lớn rồi.
Nàng hiểu rõ đứa bé này nội tâm mẫn cảm tinh tế, cũng biết A Mật cố ý làm những chuyện này là vì muốn nàng ở lại.
Thế nhưng Tô Tô không thể ngừng tìm kiếm Đạm Đài Tẫn.
Nếu như ngay cả nàng cũng từ bỏ, vậy thì Đạm Đài Tẫn sẽ làm sao bây giờ?
Lần này Tô Tô ở lại Yêu Ma giới đến giữa hè.
Thời gian nàng ở lại Yêu Ma giới, A Mật là một tiểu Đế Cơ chân chính đoan trang và đáng yêu. Tóc của nàng được búi thật tỉ mỉ, váy áo sạch sẽ, cũng không khi dễ những đứa trẻ khác.
Tô Tô tự mình làm bánh ngọt theo trí nhớ lúc còn ở nhân gian, làm cho nàng đem chia cho bọn yêu ma nhỏ, dần dần, bọn chúng liền quên đi những chuyện không thoải mái trước đó, lần nữa chơi lại với tiểu Đế Cơ.
Tiểu Đế Cơ ngày ngày chơi đến khi gương mặt đỏ bừng.
Buổi chiểu, linh điểu đưa tới thư tín.
Ngoài cửa sổ hoa quỳnh nở rộ, Tô Tô xem xong thư kiện, là thư của Cù Huyền Tử.
Cù Huyền Tử nói, dưới đáy biển Lan Thương có một loại hương thạch màu trắng, có thể tạo khung xương cho tiên.
Nhưng mà Lan Thương mênh mông, đáy biển còn có những mảnh vỡ Thần khí vô cùng nguy hiểm, cho dù là Thần cũng khó tránh khỏi hiểm nguy.
Trong lòng Tô Tô một lần nữa dấy lên hi vọng, bất luận như thế nào, nàng nhất định sẽ đi một chuyến.
Nhưng điều duy nhất giữ chân nàng là tiểu A Mật.
Đứa trẻ với mắt cá chân đeo Linh Đang màu tím chạy vào: “Mẫu thân mẫu thân, nhìn xem hôm nay con thu được cái gì.”
Tiểu Đế Cơ lấy từ trong váy rất nhiều lễ vật.
Trọng Vũ trông thấy bên trong còn có răng nanh của yêu ma, liền cười cười, không biết đứa bé nhà ai trộm lấy cái răng quý báu nhất của phụ thân để lấy lòng Tiểu Đế Cơ.
Tô Tô hôn nhẹ lên gương mặt mũm mĩm của nàng, ôm nàng trong ngực, cùng nàng nhìn ra ngoài của sổ ngắm hoa quỳnh nở rộ.
“Mẫu thân luôn ngắm nhìn cảnh này cùng Kinh Diệt và Tự Anh.” Tô Tô nói, “A Mật cũng nhìn ngắm nó được một nghìn năm rồi nhỉ.”
Tô Tô xoa đầu tiểu nữ hài: “Đối với A Mật cùng những đứa bé ở Yêu Ma giới mà nói, từ khi sinh ra đã có thể đến chỗ này nhìn thấy cảnh sắc sông núi nhật nguyệt, hoa quỳnh không bao giờ khô héo. Nhưng đối với các yêu ma mà nói, đây chính là khao khát hàng vạn năm, là thứ mà phụ quân con dùng hết tất cả để đổi lấy.”
A Mật rầu rĩ không vui nói: “A Mật không muốn nghe những chuyện liên quan tới người đó.”
Nói là nói như vậy, những tai nàng thiếu chút nữa là dựng cả lên.
Trong mắt Tô Tô tràn ngập ý cười, cái bệnh khẩu thị tâm phi này không biết giống ai.
“Nhờ có phụ quân, A Mật bây giờ mới có nhà, mới là Đế Cơ mà các yêu ma tôn kính.”
A Mật la lên: “Đừng tưởng rằng A Mật không biết, mẫu thân chắc chắn lại muốn rời đi.”
Tô Tô điểm lên trán nàng: “A Mật, nếu như mẫu thân cũng từ bỏ chàng, chàng vĩnh viễn cũng không về nhà được.”
Ngón tay trắng nõn này của A Mật níu lấy áo Tô Tô.
“Vậy… Vậy…” Trong nội tâm nàng hiểu rõ, phụ quân thật đáng thương, nếu A Mật mà cũng bị mẫu thân từ bỏ, chắc chắn tâm tình rất khó chịu, “Vậy mẫu thân lần này về sớm một chút, không được để bị thương.”
“Được, ta đồng ý với con.”
*
Một sáng mùa hạ ở Yêu Ma giới, Kinh Diệt như ngày thường đón tiểu Đế Cơ dự buổi học sớm.
Kết quả trong đại điện trống không không lấy một bóng người.
“Tiểu Đế Cơ đâu?”
Bình thường khi Thần Nữ vừa mới đi, tiểu cô nương sẽ không gây chuyện với đúng, sẽ ngoan ngoãn một thời gian.
Nhưng giờ lại không thấy người đâu, hắn đến chỗ kết giới cũng không thấy A Mật.
Lần này Tự Anh bắt đầu lo nghĩ đi tìm, nàng ta tức giận đến dựng hết cả tóc lên, chợt nhớ ra: “Đi xem chỗ cấm địa có còn Ma khí ở đó không!”
Hai người chạy tới xem xét, chỗ thuộc về tẩy tủy ấn, phong ấn đã bị phá, bên trên mặt đá còn có dấu chân nhỏ.
Tự Anh giận dữ: “Đừng để chúng ta bắt được ngươi!”
Tiểu Đế Cơ chắc chắn đã trộm tẩy tủy ấn của phụ thân nàng, mở kết giới đuổi theo Tô Tô.
Lần này phải làm sao bây giờ, cái đứa trẻ gây sự như quỷ, Tự Anh hận không thể cùng Kinh Diệt đánh cho một trận.
Kinh Diệt ngượng ngùng nói: “Nàng lợi hại như vậy, dù có chạy tới đâu cũng không có người có thể đả thương nàng.”
Tự Anh nói: “Nhưng nó mới là một đứa bé tương đương với phàm nhân năm tuổi, ngươi không hiểu sao?”
Phàm nhân rất xảo trá, có thể lừa cả một đứa trẻ vô tội.
Kinh Diệt cũng luống cuống: “Vậy làm sao bây giờ, nhanh báo cho Thần Nữ.”
Tô Tô chân trước vừa bước ra khỏi Ma Vực, chân sau liền biết được con gái trộm Ma khí đi nhân gian, giờ không thấy đâu.
Nàng nhíu mày, biết rõ sự tình nghiêm trọng, quyết định không đi biển Lan Thương nữa, đến thế gian tìm con gái.
A Mật ngây thơ, tâm tính cùng thân thể đều là một đứa trẻ, mặc dù người phàm không thể khi dễ nàng, nhưng nếu gặp phải người của Tiên giới, nhận thấy Ma khí trên người nàng liền không xong với bọn họ.
Tẩy tủy ấn mở ra kết giới, che giấu khí tức của tiểu Đế Cơ.
Trong khi đó, tiểu cô nương mọi người tìm đến sứt đầu mẻ trán từ dưới đất bò dậy.
Nàng không biết ngự kiếm, ngồi trên tẩy tủy ấn trốn tới liền rơi xuống đất ngã như chó gặm bùn.
Nghiên cứu cả ngàn năm để trốn khỏi Ma giới, hôm nay rốt cuộc nàng cũng có cơ hội.
Nàng ngẩng đầu chống nạnh, bước chân nhỏ leo lên sườn núi.
Nàng cũng phải tìm phụ quân, trên đời này không chỉ có mẫu thân không bỏ rơi phụ quân, A Mật cũng không bỏ rơi phụ quân.
Mỗi lúc đi đường ở nhân gian, gặp người đều hỏi: “Ngươi biết phụ quân ta không? Người tên Đạm Đài Tẫn, rất lợi hại.”
Người người đều lắc đầu, không khỏi cảm thán đứa trẻ có dung nhan xinh đẹp.
Trong lúc đó nàng gặp qua mấy người có ánh mắt đục ngầu, những người đó liếc nhìn nhau rồi cười hì hì nói đã gặp qua, muốn dẫn A Mật đi tìm.
A Mật vui vẻ đi theo bọn họ, kết quả bị một cái bao tải trùm lấy.
“Bé con này thật là xinh xắn, bán ở đâu đều được giá trên trời.”
A Mật nghe xong, tức giận nghiến răng, đánh cho bọn chúng một trận.
Đám người không kịp phản ứng, bị một tiểu nữ hài có thể bay đánh, còn trồng vào trong đất, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, khóc ròng ròng.
Người xấu, đã không biết phụ quân nàng, còn dám lừa nàng!
“Tìm được sẽ lại thả các ngươi ra!”
A Mật nghĩ tốt nhất nên tự mình đi tìm, nàng vừa đi vừa nghỉ, bay đến buồn ngủ.
Rốt cuộc vào lúc hoàng hôn, nàng không chịu nổi, nằm sấp trên một cái cành cây ở thôn đầu trấn ngủ thiếp đi.
A Mật bị tiếng chó sủa đánh thức.
Nàng thấp mắt, trông thấy mấy con chó vàng dưới cành cây sủa dữ dội.
Nàng tò mò ngó ngó, những con chó vàng này cùng ma khuyển ở Yêu Ma giới có chút giống, nhưng cũng không giống lắm.
A Mật đảo mắt, trông thấy một nam tử áo xám vác theo một con mồi, từ dưới cây đi ngang qua.
Hắn rất cao, vừa cao vừa gầy, trông giống một cây trúc thẳng tắp thanh lãnh, áo xám cũng không là ảnh hưởng đến khí chất trên người, là kiểu người mà trong một đám đông nhìn một chút là có thể nhận ra.
A Mật chưa từng gặp qua người như vậy, nàng cảm thấy người này không giống bọn Kinh Diệt, Tự Anh hay những người ở Ma giới.
Ma khí trên người A Mật khiến lũ chó vàng bất an, cả một thị trấn tiếng chó sủa đồng loạt vang lên.
Nam tử dừng chân lại, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, ngước mặt nhìn về phía nàng.
Trên cái cây cổ đại ở cửa trấn, một tiểu nữ phấn điêu ngọc trác chớp đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn.
“Ngươi biết phụ quân ta không?”