“Du Nhi, sao béo thành như vậy?”
Cố Du nghe vậy sắc mặt tối sầm, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Tương một cái.
Cố Tương lần trước gặp Cố Du là ở Quỳnh Lâm Yến. Hắn nhớ rõ Cố Du lúc ấy cả người không có thay đổi gì rõ ràng. Sao một tháng không thấy, lại đẫy đà nhiều như vậy, trên mặt cũng có thịt, cảm giác thực mũm mĩm.
Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Tương liền ý thức được mình lanh mồm lanh miệng, vội vàng bù một câu:
“Đứa bé lớn lên thì thân thể đệ cũng phải to ra như thế mới đúng.”
Tiêu Minh Xuyên thuận thế nhéo nhéo má Cố Du tiếp lời Cố Tương.
“Quý Nghi cũng là nói như vậy, nói tiểu Công chúa lớn lên chắc nịch.”
Trắng trắng mềm mềm béo béo nghĩ thôi liền thấy rất tốt, tương lai ôm sẽ thích thú như thế nào.
Cố Du tức giận liếc Tiêu Minh Xuyên một cái, hờn dỗi nói:
“Có ai hình dung con gái nhà mình như vậy sao? Thật là làm người ta không vui.”
Nếu là một tiểu Hoàng tử nói lớn lên chắc nịch tất nhiên thực tốt, nhưng đây là tiểu Công chúa, ai lại nói chắc nịch, cảm giác có chút kì quái.
“Công chúa của trẫm lòng dạ bao dung sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Tiêu Minh Xuyên vừa nói vừa sờ sờ bụng Cố Du. Cố Du cũng lười đi để ý Tiêu Minh Xuyên, quay đầu hỏi Cố Tương:
“Nhị ca, ta thật sự mập lên rất nhiều sao?”
Mỗi lần hỏi Tiêu Minh Xuyên, hắn đều nói không mập, còn nói như vậy ôm thật thoải mái, vì như thế Cố Du sẽ yên tâm mà ăn uống.
Cố Tương không đành lòng đả kích Cố Du, uyển chuyển nói:
“Kỳ thật cũng còn tốt, chỉ là hơi khác trước kia một chút, nhìn khỏe hơn.”
Cố Du luôn mảnh khảnh. Lúc trước khi mang thai Lĩnh Nhi, cũng chỉ có bụng to, không giống lần này chỗ nào cũng phì ra.
Cố Du sao lại không hiểu Cố Tương đang nói tránh, nhưng gần đây ăn uống thật ngon miệng, căn bản khống chế không được.
“A Du, trẫm không phải đã nói rồi sao? Khanh hiện tại bộ dạng rất vừa vặn, một chút cũng không mập.”
Tiêu Minh Xuyên vẫn luôn cảm thấy Cố Du quá gầy, gần đây thật vất vả mới nuôi béo một chút, sờ nơi nào cũng thoải mái, tất nhiên là rất vừa mắt hắn.
Vì có Cố Tương cùng Cố Hạ cũng ở đây, Cố Du cũng không muốn dây dưa chuyện này, vì thế nghiêm mặt nói:
“Nhị ca, bệ hạ hôm nay gọi huynh lại đây, là có việc muốn thương lượng.”
“Bệ hạ có gì phân phó, vi thần đều vâng theo.”
Cố Tương chắp tay trả lời, ngữ khí nghiêm túc.
Nếu là việc triều đình, Hoàng đế có thể trực tiếp triệu hắn đến ngự thư phòng nói chuyện. Nhưng cố tình gọi hắn đến đây ăn cơm, còn muốn vừa ăn vừa nói, có thể thấy được sự việc cũng không phải rất quan trọng, cũng có khả năng chính là việc riêng cũng không chừng.
“Cố Tương à, cái việc kết hôn cũng phải có trật tự. Ca ca chưa lập gia đình muội muội không thể gả, trưởng tỷ chưa gả đệ đệ không thể cưới. Tóm lại tổ tông đã quy định thì phải nghe.”
Tiêu Minh Xuyên khi nói thần thái rất chi hòa ái.
Cố Tương không rõ Tiêu Minh Xuyên vì cái gì đột nhiên nói lên quy tắc này, biểu tình mờ mịt. Đại ca Cố Tân thành thân đã hơn mười năm, tiểu đệ Cố Du đã gả đi cũng bảy năm. Tuy rằng hắn chưa vội vã thành thân, nhưng thật sự không có gì không đúng thứ tự.
Nếu xét kĩ càng, vậy Cố Du gả sớm, không đợi hai ca ca thành thân đã vội vàng vào cung, còn sớm sinh con.
Như cách Hoàng đế nói theo thứ tự, đại khái gấp gáp ép buộc hắn cùng Cố Chiết thành thân sao?!
Thấy Cố Tương thần sắc không tập trung, Tiêu Minh Xuyên cho rằng hắn không vui, lại nói:
“Thật không phải trẫm không giúp đỡ các người, mà mẫu hậu nói hôn sự của Huệ An Vương cùng Ôn Huyền tương đối gấp, khanh cùng Sở Sở chậm rãi qua hai năm hãy làm, lúc đó mới có thể……”
Thật ra là do Tiêu Duệ nói với Tiêu Minh Xuyên, vì không thể nói Tiên đế đã sống lại nên hắn đẩy sang cho Cố Thái hậu.
Theo ý Tiêu Minh Xuyên hôn sự của Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền không gấp như vậy, cũng cần có lý do hợp tình hợp lý. Nào có Hoàng tử nào nói giảm xuống là lập tức giảm xuống quá nhanh như thế.
Nhưng Tiêu Duệ phủ quyết kế hoạch của Tiêu Minh Xuyên. Tiêu Duệ nói Thanh Loan đã bảy tuổi, Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền phải sớm đem Thanh Loan vào gia phả Ôn gia. Nếu Tiêu Minh Xuyên luyến tiếc có thể tiếp tục nuôi dưỡng Thanh Loan ở trong cung, cho phép Tiêu Minh Thanh tiến cung gặp nó.
Dù sao Thanh Loan không phải đứa bé bình thường, thật vất vả nó mới tiếp nhận mấy người nhà Tiêu Minh Xuyên. Nếu lập tức đưa lại cho Tiêu Minh Thanh và Ôn Huyền sẽ rất khó khăn, nên từ từ từng bước một.
Tiêu Duệ ra kỳ hạn cho Tiêu Minh Xuyên trong vòng năm nay phải giải quyết xong hôn sự của Tiêu Minh Thanh, Tiêu Minh Xuyên ủy khuất mà đáp ứng.
Tuy Tiêu Minh Sở không phải Hoàng tử, nhưng là Thế tử, nếu thành hôn cùng lúc Tiêu Minh Thanh cũng không tốt. Chuyện này dễ làm cho người ta sinh nghi ngờ Hoàng đế cố ý đem hoàng huynh và đường đệ gả hết để tránh phải lo lắng về sau.
Mà ngoài ra Tiêu Minh Xuyên còn có chuyện muốn Tiêu Minh Sở đi giúp hắn. Mà theo tính tình mẹ vợ chỉ sợ thành thân xong sẽ phải sinh con. Bà sẽ hận không thể năm nay hắn cùng Cố Tương có con ngay, nhưng tốt nhất có thể ba năm ôm hai đứa, à không đúng, là hai năm ôm ba đứa.