Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh đó, cậu cũng sững người lại một lúc, thậm chí còn cảm thấy rằng có phải ngày tận thế rồi không, con gián cực kì lớn.
Cầm đôi dép trong tay, cậu liền đập về phía con gián, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vậy mà lại không thể một chưởng đánh chết nó. Người con gián vô cùng cứng chắc, có thể so với cả áo giáp.
Cậu lại nhìn xung quanh một chút, nhấc cái ghế trong phòng lên, dùng chân ghế đập đập, phải đập năm sáu lần thì con gián mới nằm im bất động.
Hầu Mạch vẫn còn sợ hãi không thể nhúc nhích, cậu nam sinh cao lớn co người trên giường run rẩy hỏi: “Ngọc ca, tôi có cần giúp cậu quét xác con gián ra ngoài không?”
Cậu phớt lờ Hầu Mạch mà ngồi xổm trên xác gián để quan sát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại lớn như vậy ta? Có nên đưa một con gián lớn như vậy đi nghiên cứu không nhỉ? Nhưng mà nó bị tôi giết rồi thì có gây cản trở sự tiến bộ của khoa học không thế?”
Hầu Mạch thậm chí không muốn nói chuyện nữa.
Tuỳ Hầu Ngọc mang chổi đến quét dọn xác gián, thản nhiên nói: “Mọi người đều nói, nếu như nhìn thấy một con gián, chứng tỏ trong phòng đã có một tổ gián rồi…”
“Đ* m*, Đ* m* câm miệng lại đi!!” Hầu Mạch suy nghĩ đến liền thấy buồn nôn, cả người đều khó chịu, ngồi xổm trên giường, cơ thể run rẩy, giống như trên người đều không được sạch.
Một lúc sau, Hầu Mạch không nghe thấy tiếng động, lấy hết can đảm nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc, khẽ hỏi: “Ngọc ca, có cần tôi giúp gì không?”
Tuỳ Hầu Ngọc lãnh đạm trả lời: “Cậu không la hét loạn lên là giúp rồi.”
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi định đi bới tìm tổ của nó.”
“Cậu cố lên…”
“Ừ, cậu cũng đừng làm phiền nữa.”
Tuỳ Hầu Ngọc ở trong phòng ngủ, một mình đem toàn bộ ngăn tủ với cái bàn dịch ra một bên để nhìn nhìn.
Sau đó, cậu vươn tay đẩy cả cái giường mà trên đó có người không dám xuống dưới ra, nhưng không thấy con gián thứ hai đâu cả.
Nhưng cậu biết nếu nói vậy, Hầu Mạch chắc chắn sẽ không ngủ nổi, vì vậy cậu đi ra ngoài tìm giáo viên phụ trách phòng ngủ.
Hầu Mạch bật dậy mang dép lê đi theo, kéo quần áo của Tuỳ Hầu Ngọc không buông: “Ngọc ca, đừng để tôi một mình mà.”
Người không biết còn tưởng ở trong phòng có ma ấy chứ!
Cậu nhìn lại bộ dạng không chút tiền đồ của Hầu Mạch, hơi nhíu mày, tại sao tên này càng theo đuổi, cậu càng không muốn đồng ý nhỉ? Lần đầu tiên tỏ tình, còn hơi rung động một chút, sau này cân nhắc lại thì cảm thấy hai người cũng không hợp lắm.
Người cao đến 1m88, lại còn trắng.
Khi hai người chỗ đến huấn luyện viên phụ trách phòng ngủ,Tuỳ Hầu Ngọc dùng hai tay miêu tả: “Huấn luyện viên, phòng ngủ chúng em có con gián, lớn như này, đại khái chắc là biến dị ấy.”
Huấn luyện viên nhìn hai họ có chút bất lực: “Học sinh phương Bắc luôn thích làm ầm lên nhể.”
Nói xong lấy chai xịt đi về phía phòng ngủ bọn họ, xịt vào trong, xịt xong lại nói với bọn họ: “Đóng cửa phòng ngủ lại, mười phút nữa đi vào, mở cửa sổ cho bay ra rồi đi ngủ, nếu không thì có độc. Dùng hết chỗ thuốc này thì cậu cũng không sống được đâu.”
Hai người đứng ở cửa chờ đợi, sau đó Tuỳ Hầu Ngọc vòng tay lên ngực suy tư: “Vậy nên… con gián có thể bự như thế được à?”
“Hình như là được…” Hầu Mạch nhớ lại lúc mình sợ hãi thấy hối hận vô cũng, vẻ mặt nghiêm túc, không biết phải làm thế nào để khôi phục lại hình tượng của mình.
Hắn có nên làm cho Tuỳ Hầu Ngọc quen với việc này không?
Nếu gặp nhiều cũng sẽ không để ý đến. Lúc này Đặng Diệc Hành với Thẩm Quân Cảnh đang đi tới, thấy hai người đứng ngoài cửa thì vô cùng ngạc nhiên: “Sao hai người lại đứng ở cửa thế? Tôi còn tưởng hai cậu đã đi ngủ sớm rồi chứ!”
Tuỳ Hầu Ngọc chỉ vào phòng ngủ nói: “Vị bên cạnh tôi bị con gián bự hơn quả đấm doạ sợ đến mức không dám vào, bên trong còn đang xịt thuốc, trong phòng hiện tại đang trong hình thức huỷ diệt, bọn tôi cũng vào không được.”
Đặng Diệc Hành nghe xong liền vui vẻ: “Muốn làm cho đại sư huynh tan vỡ chỉ cần hai cách, cách đầu là ở trước mặt nó thả một con gián, bước hai là bắt Ngọc ca mang đi.”
Thẩm Quân Cảnh lắc đầu: “Không đủ, nếu muốn làm cho đại sư huynh suy sụp hơn nữa, mày nên đồng thời đặt con gián trước mặt nó, để nó nhìn thấy Ngọc ca với người khác tay trong tay.”
Đặng Diệc Hành nghĩ đến cảnh tượng liền cảm thấy buồn cười, nói: “Tao cảm thấy đại sư huynh chắc tức giận đến mức cầm con gián đó lên ném cái người cầm tay Ngọc ca quá.”
Hầu Mạch trầm mặt hỏi: “Mày nghĩ tao không động thủ đúng không?”
Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đồng thời im lặng, thậm chí còn hắng giọng giả vờ bình tĩnh.
Đặng Diệc Hành nhìn bọn họ một lúc, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười.
Thật sự là do tâm tình đang tốt nên không thể nghiêm túc được, hai người cùng lúc tuyên bố một việc: “Tao tới đây là muốn nói chuyện này với chúng mày. Tao, thoát, ế, rồi.”
Lần này Hầu Mạch và Tuỳ Hầu Ngọc đồng thời kinh ngạc, nhìn về phía Đặng Diệc Hành hỏi: “Lữ Ngạn Hâm đồng ý rồi?”
Cũng chả cần Đặng Diệc Hành nói cô gái đó là ai.
Đặng Diệc Hành cười đến mức nhìn không thấy mắt: “Tao thổ lộ là cô ấy đồng ý luôn. Cô ấy còn nói rằng sao tao có thể nhịn lâu như vậy được.”
Tuỳ Hầu Ngọc nghe những lời này, đột nhiên nhìn về phía Hầu Mạch, trong mắt hiện lên một tia không chịu nổi.
Nếu Hầu Mạch có tiền đồ như Đặng Diệc Hành, có phải bây giờ hắn và Hầu Mạch sắp kỉ niệm một trăm ngày hẹn hò rồi hay không?
Hầu Mạch ngược lại khá vui mừng nói: “Không tồi nha! Không hổ là con trai của ta, rất có tiền đồ.”
Đặng Diệc hành chỉ vào Thẩm Quân Cảnh: “Có cô gái đã hỏi WeChat của nó, cô ấy ở trường thể thao tỉnh.”
Hầu Mạch lại lần nữa ngạc nhiên: “Đây là tính yêu xa à?”
Thẩm Quân Cảnh nhanh chóng giải thích: “Không, mục tiêu của cô ấy là Đông Thể. Nếu có thể, tao cũng muốn thi đến đó. Hiện tại vẫn còn ở chung, chưa chắc có ở cùng một nơi không. Nhưng thoạt nhìn tính tình cô ấy rất tốt, mai đem chúng mày đi gặp một lần. ”
Hầu Mạch chống eo nhìn đôi bạn và hỏi: “Hai người chúng mày tới đây để tập luyện, hay là để công khai yêu đương?”
Hai người chỉ cười mà không trả lời.
Hầu Mạch đột nhiên nhận ra đồng đội của mình đều yêu đương, hắn theo đuổi theo lâu thế còn chưa đuổi tới, thật sự có chút kích thích…
Không sao, không sao. Bọn họ dị tính luyến thì làm gì có chướng ngại gì, không cần phải chuẩn bị tâm lý. Không sao!
Hắn hiểu Tuỳ Hầu Ngọc, hắn biết Tuỳ Hầu Ngọc sẽ vô cùng luống cuống.
Quay lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, hắn phát hiện Tuỳ Hầu Ngọc có vẻ hơi tức giận, nhưng lại không biết vì cái gì lại tức…
Sao… lại tức giận thế nhỉ?
Hay là do hắn không có giúp cậu đập gián?
Vào đêm giao thừa, trại huấn luyện sắp xếp một chiếc xe buýt để đưa họ cùng nhau đến sân bay, một nhóm người cùng đi máy bay trở về.
Trên đường về này, Hầu Mạch thấy Tang Hiến rất vui, trong ánh mắt thậm chí còn có cả sự vui mừng.
Tang Hiến bị nhìn, thấy khá khó chịu, hỏi: “Sao vậy? Còn muốn làm ba tao à?”
“Vẫn là mày đáng tin cậy, bọn nhóc con này nói yêu đương liền yêu đương, chỉ có mày còn độc thân với tao.”
“Không phải mày với Tuỳ Hầu Ngọc đấy à? Người khác cùng ế với mày rất quan trọng hay sao?”
“Cái đó không giống nhau, nhìn mấy người yêu đương tao đều sốt cả ruột. Ài… Ngọc ca đã không nói chuyện với tao mấy ngày nay rồi. Tao chịu không nổi, áp lực tâm lý rất lớn.”
“Ừ, nếu là tao, tao cũng tức giận. ”
Hầu Mộ rất thành khẩn hỏi: “Tại sao chứ?”
“Tự mày ngộ ra đi.”
Sau khi xuống máy bay, Hầu Mạch cầm điện thoại di động của mình, lên xe và báo với mẹ Hầu rằng hắn đã về tới nơi an toàn, sau đó hắn nói: “Ngọc ca, hôm nay tôi đến nhà bà ngoại, bà nhớ tôi. Truyền thống gia đình của chúng tôi là ở bên nhau một ngày. Ngày đầu tiên cậu ở một mình có sao không? Sáng ngày đầu tôi đến tìm cậu.”
Tuỳ Hầu Ngọc cúi đầu xem điện thoại, nhắn tin cho Nhiễm Thuật, trả lời: “Không sao.”
Trước khi ở cùng Hầu Mạch, cậu vẫn rất vui vẻ, không đến mức ngày nào cũng phải ở cùng một chỗ với hắn.
Bây giờ cậu nhìn thấy Hầu Mạch là bực mình, không bằng tách nhau ra, cho cậu thanh tịnh một chút.
Cứ ở bên cạnh loại người như Hầu Mạch mỗi ngày thật sự rất đáng ghét.
Kết quả cậu gửi một tin nhắn cho Nhiễm Thuật, nói rằng cậu muốn tìm Nhiễm Thuật đi chơi, nhưng Nhiễm Thuật từ chối, chỉ đáp ứng đi chơi ngày đầu với cậu.
Cậu nhìn điện thoại, trong lòng hoang mang.
Đêm giao thừa năm nay chỉ có thể đón một mình thôi sao?
Quên đi, không sao cả.
Cũng chỉ là một ngày lễ thôi mà.
Sau khi trở về nhà, buổi tối Hầu Mạch và mẹ Hầu đến thẳng nhà bà ngoại Hầu, bảo rằng muốn đi giúp làm bánh bao.
Tuỳ Hầu Ngọc đứng ở cửa sổ nhìn hai mẹ con rời khỏi đây, đột nhiên cảm thấy không vui.
Cậu trở về phòng ôm Đại Ca, nhìn app học tập trên máy tính bảng, sau khi xem một lúc bỗng thấy rất bực bội.
Mở tủ lạnh ra đột nhiên thấy trong tủ lạnh có rượu trái cây lạnh, chần chừ một lúc liền đưa tay lấy ra hai chai.
Rượu trái cây khi uống vào giống như nước trái cây, độ cồn không nhiều nhưng sau lại rất ngấm. Lần trước Tuỳ Hầu Ngọc hơi ngại, bây giờ Hầu Mạch không ở bên cạnh, vừa lúc để cậu giải khát.
Uống xong không chừng có thể ngủ một giấc.
Ngồi vào bàn, uống rượu trái cây và xem dạy học, rồi lại cầm điện thoại lên liếc nhìn WeChat.
Xem qua lịch sử trò chuyện với Nhiễm Thuật, đột nhiên cảm thấy có chút lạ.
Nhiễm Thuật luôn thích gửi tin nhắn thoại, đặc biệt là rất lười gõ chữ, sao hôm nay lại gõ chữ nói chuyện với cậu? Không khí trong nhà không tốt sao?
Cậu lại gửi cho Nhiễm Thuật một cái tin nhắn: “Tối nay cậu ăn gì?”
Nhiễm Thuật chậm chạp không trả lời.
Buổi tối, Hầu Mạch đang ngồi trên ghế sô pha của bà ngoại Hầu xem chương trình cuối năm thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tuỳ Hầu Ngọc.
Hắn còn tưởng Tuỳ Hầu Ngọc gọi hắn để chúc Tết, vừa trả lời liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của Tùy Hầu Ngọc: “Mau trở lại chơi với tôi.”
Tim hắn “lộp bộp” một cái, lập tức nói: “Cậu đừng đi ra ngoài! Tôi lập tức quay lại ngay.”
Cúp điện thoại, hắn đứng dậy mặc áo khoác, động tác nhanh đến mức mang theo cả một cơn gió.
Một người anh họ trong gia đình cũng có mặt ở đó, hỏi Hầu Mạch: “Em làm gì mà vội vậy?”
“Đi cứu vớt hàng xóm.” Hầu Mạch trả lời: “Bạn của em khi uống rượu sẽ điên đến độ đập cửa. Anh nói với mẹ em và bà là em về trước, ngày mai sẽ quay lại chúc Tết.”
Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.