Từ Chi đột nhiên hiểu ra, im lặng uống canh, ánh mắt không nhịn được, lơ đãng liếc nhìn cơ ngực trần của anh, tim đập thình thịch, suýt nữa đã nhảy ra bên ngoài, nhưng rõ ràng là cô không có làm gì mà.
Rốt cuộc là làm sao nó lại phồng lên.Thế là cười híp mắt, ngẩng đầu lên hỏi: “Nhìn đi, anh cũng rất muốn em mà.”
…..
Ăn cơm xong, trên bàn ăn bừa bộn không ai dọn.
Bên trong nhà có người nào đó bị dạy dỗ đến mức liên tục xin tha, tiếng thở dốc gần như bay lên tận trời.Cr: “… Hỏng thật rồi.”
Lúc đó hai người đều không cởi quần áo, Từ Chi bị người nọ đè lên đầu giường, áo sơ mi của Trần Lộ Chu mở toang hết cúc, để lộ cơ ngực trần trụi rõ ràng, cơ bụng rắn chắc, đường gần xanh nhô lên chui vào trong quần, trên người vẫn còn mặc quần tây.
Anh túm lấy mặt Từ Chi từ phía sau, chặn miệng của cô, hôn một hồi mới phát hiện ra là không hôn nổi, không nhịn được bật cười, vùi vào vai cô, “Biết là em rất muốn anh rồi, nhưng đừng điên như vậy chứ, Lý Khoa ở ngay bên cạnh đấy.”“Cười cái gì, đâu là một câu nói lý lẽ.”“Ừ.”
Từ Chi ngẩn người ra, bỗng nhiên tỉnh táo hơn một nửa, muốn đạp anh nhưng tư thế này không thể dùng sức được, nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp, chắc là đang trêu đùa cô đây.
“Trần Lộ Chu, anh lừa em phải không. Trong nhà này chỉ có hai phòng một sảnh, anh nuôi Lý Khoa ở trong nhà vệ sinh à.”“Ở đối diện, cậu ta thuê một phòng làm việc ở đối diện nhà anh.”
“Ở đối diện, cậu ta thuê một phòng làm việc ở đối diện nhà anh.”
Từ Chi lập tức hoảng sợ, leo lên đầu giường, xoay người, tiện tay túm lấy cái gối đập vào người anh, tức đến mức đỏ mặt, “Trần Lộ Chu! Sao anh không nói sớm!”Cr: “Nào dám, được hời mà còn lên mặt, anh vẫn còn là người sao?”
Trần Lộ Chu cũng không tránh, vẻ mặt vẫn như thường, hơi quỳ với vẻ mặt bình tĩnh, không đưa tay cản lại mà để mặc cho cô đập, không nhịn được cười, “Sợ sao? Sao em non quá vậy, anh khóa cửa rồi, cậu ta không nghe thấy đâu. Hơn nữa lúc này cậu ta ra ngoài ăn cơm với Trương Dư, không có ở đây. Anh chỉ nhắc nhở em thôi.”
Từ Chi dừng lại, tựa vào đầu giường nhìn anh, bất mãn lẩm bẩm một câu: “Sao cậu ta cũng bám dính lấy anh vậy, có tận hai kẻ nịnh bợ không thấy phiền sao.”Nhưng mà, người đàn ông đang dựa vào ghế chăm chú nhìn cô, khóe miệng như bị kim khâu lại, mím thật chặt, không nói lời nào bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, vẻ mặt dường như vô cùng khinh thường câu hỏi của cô, rất lãnh đạm. Ngón tay khéo léo và thành thạo, thong thả cởi từng chiếc cúc áo một, vạt áo sơ mi vừa được cô kéo ra một nửa lộ ra bên ngoài. Anh lười biếng dựa vào ghế, giống như lãng tử chơi bời trong nhân gian, phong lưu không tả nổi, nhưng lại rất phong độ, không mặn không nhạt hỏi, “Ăn xong chưa?”
Trần Lộ Chu cầm lấy gối của cô vứt sang một bên, túm lấy mắt cá chân kéo cô qua đây, đè dưới người, hai tay chống sang bên cạnh, mồ hôi trên trán đổ ròng ròng, đuôi tóc dính vào trán, nhìn trông rất mạnh mẽ, tiếng thở dốc cũng vô cùng gợi cảm. Anh im lặng một hồi mới cúi đầu, cười nói: “Chẳng phải em muốn xây dựng sự nghiệp với Lý Khoa hay sao? Anh để lại cho em một đường lui, nếu cậu ta bắt nạt em thì quay đầu là em có thể gõ cửa nhà anh tố cáo, bạn trai em có thể kịp thời giúp em xả giận.”Trẻ em phải kịp thời tố cáo.“Nhưng cũng đâu nhất thiết là ở ngay bên cạnh.”
“Nhưng cũng đâu nhất thiết là ở ngay bên cạnh.”
Nói rồi, Từ Chi vòng tay qua cổ anh, cắn lên quả táo của anh một cái.
Anh ngửa đầu, không thèm lên tiếng, Trần Lộ Chu rất ít khi phát ra tiếng động.Cuối cùng, Trần Lộ Chu tựa vào đầu giường, Từ Chi nằm sấp, một tay Trần Lộ Chu ôm lấy đầy cô, cúi đầu nhìn vẻ mặt trúc trắc của cô, thỉnh thoảng lại ngẩng lên, chăm chú nhìn anh, tình xuân dao động.
Từ Chi không phục, nhất quyết ép anh phải kêu lên, cào nhẹ vào người anh nhưng Trần Lộ Chu vẫn không kêu tiếng nào. Anh không nhịn nổi cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi chậm rãi luồn vào trong cô: “Vậy thì không được. Nếu xa hơn anh lại sợ em hết giận, cuộc sống của em cũng không tức giận được bao lâu, thấy Lý Khoa là bạn của anh, có khi còn chưa tới chỗ anh, em đã tự dỗ bản thân mất rồi. May đấy Từ Chi, em có từng nghe một câu nói, sông xuân nước ấm vịt hay liền chưa Thắt lưng và quần tây bị cởi ra, tiện tay ném xuống đất, cởi cúc áo.Từ Chi không phục, nhất quyết ép anh phải kêu lên, cào nhẹ vào người anh nhưng Trần Lộ Chu vẫn không kêu tiếng nào. Anh không nhịn nổi cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi chậm rãi luồn vào trong cô: “Vậy thì không được. Nếu xa hơn anh lại sợ em hết giận, cuộc sống của em cũng không tức giận được bao lâu, thấy Lý Khoa là bạn của anh, có khi còn chưa tới chỗ anh, em đã tự dỗ bản thân mất rồi. May đấy Từ Chi, em có từng nghe một câu nói, sông xuân nước ấm vịt hay liền chưa [1].”Đúng là cô muốn nghe thấy anh phát ra tiếng.[1].”Trần Lộ Chu cũng không tránh, vẻ mặt vẫn như thường, hơi quỳ với vẻ mặt bình tĩnh, không đưa tay cản lại mà để mặc cho cô đập, không nhịn được cười, “Sợ sao? Sao em non quá vậy, anh khóa cửa rồi, cậu ta không nghe thấy đâu. Hơn nữa lúc này cậu ta ra ngoài ăn cơm với Trương Dư, không có ở đây. Anh chỉ nhắc nhở em thôi.”
“Trần Lộ Chu, anh lừa em phải không. Trong nhà này chỉ có hai phòng một sảnh, anh nuôi Lý Khoa ở trong nhà vệ sinh à.”Từ Chi cúi đầu, Trần Lộ Chu không nỡ, dường như không dám nghĩ tới điều đó, cúi đầu xác nhận lại với cô, mang theo sự trêu chọc và dịu dàng: “Hửm? Làm gì vậy?”[1] “…. Anh cút đi.”Trần Lộ Chu dựa vào ghế sô pha không nhịn được cười, để mặc cho cô chiếm tiện nghi, dáng vẻ “anh không hề làm gì cả”, vẻ mặt như không liên quan tới mình: “Em nhìn ở đâu ra vậy?”Trích trong bài thơ Huệ Sùng “Xuân giang vãn cảnh” kỳ 1. Sử dụng bản dịch của Điệp Luyến Hoa.
Cái gì với cái gì cơ.Từ Chi lập tức hoảng sợ, leo lên đầu giường, xoay người, tiện tay túm lấy cái gối đập vào người anh, tức đến mức đỏ mặt, “Trần Lộ Chu! Sao anh không nói sớm!”
“Trẻ em phải kịp thời tố cáo.” Anh nói.“Thảo nào em trai anh luôn bị tức chết.”Trần Lộ Chu cầm lấy gối của cô vứt sang một bên, túm lấy mắt cá chân kéo cô qua đây, đè dưới người, hai tay chống sang bên cạnh, mồ hôi trên trán đổ ròng ròng, đuôi tóc dính vào trán, nhìn trông rất mạnh mẽ, tiếng thở dốc cũng vô cùng gợi cảm. Anh im lặng một hồi mới cúi đầu, cười nói: “Chẳng phải em muốn xây dựng sự nghiệp với Lý Khoa hay sao? Anh để lại cho em một đường lui, nếu cậu ta bắt nạt em thì quay đầu là em có thể gõ cửa nhà anh tố cáo, bạn trai em có thể kịp thời giúp em xả giận.”
Từ Chi không nhịn được cười, “Bệnh thần kinh.”
“Cười cái gì, đâu là một câu nói lý lẽ.”
…
Trần Lộ Chu nằm rạp người hôn từ eo cô trở xuống, Từ Chi biết anh định làm gì, trong đầu thoáng suy nghĩ, ngón tay túm lấy tóc của anh, từ từ nói: “Chắc hẳn từ nhỏ tới lớn, em trai của anh đều rất vui vẻ.”“Trẻ em phải kịp thời tố cáo.” Anh nói.
Anh đáp ừ, “Cho nên không có ai tin nó bỏ nhà ra đi lúc nửa đêm, lúc đi tới cửa, chú bảo vệ còn đưa cho nó một túi rác rồi nhờ nó đi vứt giúp.”Cái gì với cái gì cơ.
“Thôi đi, bảo vệ sẽ không bao giờ làm chuyện đó, là anh phải không.”
Từ Chi cảm thấy có người đang hút lấy mình, trái tim bất chợt run lên, tê dại một hồi, toàn thân không có chỗ nào để nhìn, người nọ vùi đầu vào cười bất lực: “Hiểu anh tới vậy sao?”Sau đó Từ Chi chờ anh bận xong, ngành Kiến trúc của cô lại bắt đầu đi vẽ tĩnh vật hằng năm, năm đó, trường đại học A đến Vân Nam để đón gió, Từ Chi đi mất hai tuần, đến khi về thì trường học đã bắt đầu nghỉ hè, mọi người rời đi gần hết. Nghỉ hè Trần Lộ Chu nhận một công việc chụp cảnh trên cao chứ không trở lại Khánh Nghi, ban đầu còn định chuyển hẳn sang chỗ của Lý Khoa ở, song nghĩ lại thấy không tiện lắm, tự thuê một căn nhà gần trường.
“Thảo nào em trai anh luôn bị tức chết.”
…..facebook.com/fepauwzer
Trong nhà không còn âm thanh nào khác, hai người không nói thêm gì nữa, tiếng hít thở cũng đã nóng đến mức hỗn loạn. Đến cuối cùng, quần áo cũng không cởi sạch, Trần Lộ Chu còn khoác áo sơ mi dựa vào đầu giường, giữa chừng muốn cởi ra nhưng Từ Chi không cho.#
Thắt lưng và quần tây bị cởi ra, tiện tay ném xuống đất, cởi cúc áo.Trần Lộ Chu kéo dài giọng kêu một tiếng, khóe miệng vẫn giữ nụ cười sâu xa, nhìn cô như có điều suy nghĩ, như thể không nỡ nói cho cô biết sự thật.
Từ Chi cúi đầu, Trần Lộ Chu không nỡ, dường như không dám nghĩ tới điều đó, cúi đầu xác nhận lại với cô, mang theo sự trêu chọc và dịu dàng: “Hửm? Làm gì vậy?”
Thật ra động tác này vẫn luôn do anh làm.
“Để em thử?”
“Muốn thử thật?”
“Ừ.”
“Vậy đợi lát nữa đi, anh đi tắm.” Anh kéo cô ra.Hình như bên kia cười rất lâu rồi mới giải thích:Từ Chi nhận ra: “Có ý gì? Anh không nhớ em?”
Cuối cùng, Trần Lộ Chu tựa vào đầu giường, Từ Chi nằm sấp, một tay Trần Lộ Chu ôm lấy đầy cô, cúi đầu nhìn vẻ mặt trúc trắc của cô, thỉnh thoảng lại ngẩng lên, chăm chú nhìn anh, tình xuân dao động.
Trần Lộ Chu hít một hơi, nửa đau nửa thoải mái, không nhịn được nhắm hai mắt lại, nhíu mày, vẻ mặt khó nhịn kêu ra tiếng….Anh cười bỏ tay cô xuống, “Không, đủ rồi, anh biết em muốn làm gì, đúng là không cho em không được.”
Nhưng không tới một phút, Trần Lộ Chu lại kéo cô dậy, không để cho cô tiếp tục, dựa vào đầu giường, áo sơ mi vẫn mở toang xốc xếch, một chân co lại, cười đến mức lồng ngực phập phồng nhấp nhô, cười đến khi bị lệch đầu mới miễn cưỡng dựa vào đầu giường, sau gáy là bức tường màu trắng, hơi ngước đầu lên, cụp mắt xuống nhìn cô, lặng lẽ lăn yết hầu.
Từ Chi chẳng hiểu gì, đưa tay sờ thử trán anh, “Trần Lộ Chu, anh cười cái gì vậy. Bị điên rồi à?”
Anh cười bỏ tay cô xuống, “Không, đủ rồi, anh biết em muốn làm gì, đúng là không cho em không được.”Trong nhà không còn âm thanh nào khác, hai người không nói thêm gì nữa, tiếng hít thở cũng đã nóng đến mức hỗn loạn. Đến cuối cùng, quần áo cũng không cởi sạch, Trần Lộ Chu còn khoác áo sơ mi dựa vào đầu giường, giữa chừng muốn cởi ra nhưng Từ Chi không cho.
Đúng là cô muốn nghe thấy anh phát ra tiếng.
Từ Chi cũng cười, không khỏi trêu anh: “Trần Lộ Chu, lúc đầu đã nói như thế nào, hễ kêu một tiếng thì anh không đủ tư cách làm bạn trai của em.”
Anh thầm mắng trong lòng, đệch, chịu luôn, chuyện này mà cô cũng nhớ được.Thật ra động tác này vẫn luôn do anh làm.
“Thôi đi, nếu anh không kêu thì cũng không đủ tư cách làm bạn trai của em.”