Diệp Ly bất đắc dĩ liếc trắng nàng một cái.
Bên kia Mặc Tu Nghiêu và Lãnh Hạo Vũ bàn chuyện xong, Lãnh Hạo Vũliền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, dù có lưu luyến thì Mộ Dung Đình cũnghiểu hiện tại các nàng đều đã là người thành thân rồi, đặc biệt là DiệpLy lại càng bận rộn nên cũng không nán lại nữa, đứng dậy cùng Lãnh HạoVũ cùng nhau cáo từ. Lãnh Hạo Vũ nhìn Mặc Tu Nghiêu đứng bên cạnh, cườivới Diệp Ly: “Vương phi, Hạo Vũ nghe nói bây giờ tân gia chủ của Hàn gia đang chuẩn bị chuyện làm ăn, nhưng không biết tại hạ có cơ hội chen một chân vào hay không?” Diệp Ly liếc Mặc Tu Nghiêu một cái, mỉm cười nói:“Tin tức của Lãnh nhị công tử thật vô cùng linh thông.” Lãnh Hạo Vũ cũng không để ý, cười nói: “Người làm ăn mà tự nhiên có chút con đường làmăn, để Vương phi chê cười rồi.”
Diệp Ly hào phóng cười nói: “Nếu Lãnh công tử có hứng thú sao khôngđi tìm Hàn công tử nói chuyện, ta chỉ là một chưởng quỹ phủ tay mặc kệkhông biết gì cả.”
Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Tài hoa và ý nghĩ của vương phi luôn khiếnngười ta kinh ngạc, nào có thể nói là không biết gì cả. Như thế, tại hạtạ ơn vương phi. Cáo từ.”
“Không tiễn.”
Mộ Dung Đình nhìn hai người lấy làm lạ, không rõ Lãnh Hạo Vũ muốn làm ăn gì, nếu là làm ăn cùng Hàn gia gì đó sao lại hỏi Ly nhi. Nhưng mà ít nhất chứng minh Lãnh Hạo Vũ cũng dự định làm việc nghiêm chỉnh đi?
Tiễn Mộ Dung Đình và Lãnh Hạo Vũ, Diệp Ly xoay người lại nhìn Mặc TuNghiêu có vẻ khó chịu, nhướn mày nói: “Làm sao? Lãnh Hạo Vũ nói chuyệngì không vui sao?”
Mặc Tu Nghiêu đưa tay ôm nàng vào lòng, hừ nhẹ một tiếng nói: “Trừchuyện bên Vĩnh Châu kia còn có thể có cái gì? Hai đồ ăn hại Liễu TĩnhVân và Quan Đĩnh, tay cầm mười mấy vạn đại quân thế mà bị Mặc Cảnh Lêchỉ với mười vạn người đè ép cho không hề có lực đánh trả.”
Diệp Ly nhướn mày, “Mười vạn người? Mặc Cảnh Lê chia quân?”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Đúng thế, Mặc Cảnh Lê chiêu mộ hai mươivạn đại quân từ Linh Châu, muốn chiếm lĩnh toàn bộ Vân Lan Giang về phía nam. Vốn chẳng có gì… xem tin tức từ Vĩnh Châu, trong quân Mặc Cảnh Lêdường như xuất hiện một nhân vật rất giỏi. Mấy ngày trước giao chiến với Liễu Tĩnh Vân và Quan Đĩnh, hai tên ăn hại kia ba chiến thì ba bại, nếu không nhờ Mộ Dung tướng quân cứu viện đúng lúc, chỉ sợ thành Vĩnh Lâmthật bị hủy trong tay bọn họ rồi.”
“Hoàng thượng quyết định không chịu để cho Mặc gia quân xuôi nam dẹploạn, chàng có tức giận cũng vô dụng.” Diệp Ly giơ tay lên vỗ cánh tayhắn an ủi.
Mặc Tu Nghiêu thở dài nặng nề, “Ta biết.” Dĩ nhiên hắn biết Mặc CảnhKỳ thà tặng cả vùng phía nam sông Vân Lan cho Mặc Cảnh Kỳ cũng tuyệt đối sẽ không để cho thế lực Định quốc vương phủ nhúng chàm. Cho nên hiệntại biến thành tình hình chiến đấu phía nam liên tiếp chiến không thắng, hai tên vô dụng tay cầm hơn mười vạn đại quân nhưng không hề có chiếncông. Mà Định vương phủ từ thế hệ Mặc Tu Nghiêu trở đi mong muốn có thểdẫn binh xuôi nam tới mức nào nhưng cũng chỉ có thể nhàn rỗi trong quânlo lắng suông.
“Liễu Tĩnh Vân chưa từng đánh giặc lại càng không cần phải nói tớithống lĩnh mười mấy vạn đại quân rồi, vị Quan Đĩnh kia cũng là tên vôdụng. Trấn quốc tướng quân giờ đây không khỏe nghỉ ngơi ở nhà, Hoa lãoquốc công tuổi tác đã cao hơn nữa cũng không được Hoàng thượng tínnhiệm. Tướng lĩnh dưới trướng Định vương phủ thì càng không cần phải nói rồi, sợ rằng Mặc Cảnh Lê chiếm cả phía nam thì Hoàng thượng cũng sẽkhông để bọn họ ra chiến trường.” Diệp Ly thấp giọng suy tư.
Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói: “Có Mộ Dung tướng quân chăm nom, chỉcần tên vô dụng Quan Đĩnh kia đừng tự cho mình là thông minh thì thế nào cũng có thể chống đỡ được mấy tháng. Nhưng… một khi Mặc Cảnh Lê thực sự chiếm cứ phía nam, quay lại đối phó với hắn thì cũng là lúc hắn chết.”
Diệp Ly cau mày nói: “Với tốc độ của Mặc Cảnh Lê, thật cho đến lúcđó, chàng hẳn còn đang ở Bắc Nhung đi?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, hơi tứcgiận hừ một tiếng nói: “Quên đi, bọn họ thích giày vò thì cứ để bọn họgiày vò đi. Hiện tại Bản vương không có thời gian để ý tới bọn họ, MặcCảnh Kỳ có chút việc cũng đỡ suốt ngày nhìn chằm chằm Định vương phủ.”Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Chỉ sợ cho dù có nhiều chuyện hơn nữa, hắn cũng sẽ không quên Định quốc vương phủ.”
“Nếu hắn thích nhìn chằm chằm Định vương phủ không tha, Bản vương sẽcho hắn nhìn đủ. A Ly, chúng ta đi ra ngoài đi.” Một tay vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói xoay người đưa người ra ngoài. Diệp Ly nghi ngờ nhìn trời bên ngoài, “Trời sắp tối rồi chàng đi đâu?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Đi rồi nàng sẽ biết.”
Đi trong dòng người như mắc cửi, sinh sống trong kinh nhiều năm nhưvậy, Diệp Ly chưa bao giờ biết hóa ra kinh thành ban đêm có thể náonhiệt như thế. Nơi này cũng không phải là nơi đám quyền quý trong kinhthành thích đi, mà là phố xá dân chúng bình thường tụ tập. Ban đêm đènrực rỡ mới lên, hai bên đường phố treo đầy đèn lồng đủ loại kiểu dánghoặc mộc mạc hoặc tinh xảo hoa lệ. Trên đường, mọi người tốp năm tốp babước chậm vui cười. Quả là một cảnh tượng thái bình yên vui. Diệp Ly cúi đầu nhìn nơi hai người nắm tay, mặc dù khắp nơi đều là đèn lồng nhưngrốt cuộc không sáng sủa như ban ngày. Trên đường này phần lớn đều là dân chúng bình thường, cho nên hai người đi ở trong đám người mà cũng không quá gây chú ý. Nhiều nhất thì chỉ thỉnh thoảng có người nhìn mặt nạtrên mặt Mặc Tu Nghiêu sợ hãi than dung mạo phong thái của hai người.
“Hôm nay là ngày mấy?” Nhìn sóng người hỗn tạp hân hoan, Diệp Ly tựa vào lòng Mặc Tu Nghiêu tò mò hỏi.
Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên, cẩn thận che chở nàng trong lòng, thấpgiọng cười nói: “Ngày không tính là đặc biệt gì. Mỗi tháng trong kinhthành đều có một ngày hội đèn lồng chợ đêm, ngày này cấm đi lại ban đêmsẽ muộn hơn hai canh giờ so với bình thường. Cho nên cũng là ngày kinhthành náo nhiệt nhất. Đây là truyền thống của kinh thành, A Ly khôngbiết sao?” Diệp Ly im lặng, nàng thật sự không biết trong kinh thành cómột ngày như vậy. Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu nhìn nàng cười nói: “Cùngchơi vui với những dân chúng này hoàn toàn khác với quan to quý nhân,thời niên thiếu hầu như tháng nào ta cũng tới đây. Cho nên luôn muốn đưa nàng tới đây cùng xem.” Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hắn, cười yếu ớt nói:“Vậy sau này nếu như còn rảnh, mỗi tháng chúng ta sẽ tới. Trong kinhthành thật sự rất nhàm chán.”
Nhìn gương mặt Diệp Ly dưới ánh đèn dầu, Mặc Tu Nghiêu ôm nàng vàolòng, ghé cằm lên bả vai nàng nở nụ cười, “Tốt, nếu A Ly thích, sau nàymỗi tháng chúng ta đều tới.”
Người đi đường nhìn nam tử anh tuấn nổi bật cẩn thận bảo vệ một nữ tử mảnh mai yểu điệu trong lòng. Nhìn áo quần kiểu tóc cô gái hiển nhiênlà gái có chồng, ở trong mắt mọi người đôi bích nhân này chính là đôi vợ chồng nhỏ mới cưới. Không khỏi nở nụ cười thiện chí.
Mặc Tu Nghiêu dắt Diệp Ly quen thuộc xuyên qua dòng người, mặc dù đãnhiều năm hắn không tới nhưng hội đèn lồng dường như không thay đổinhiều, Mặc Tu Nghiêu vẫn rất quen tìm được mục tiêu của hắn. Một quầybán đèn hoa thoạt nhìn hơi đơn sơ. Người chủ là một ông lão đầu tóc hoarâm, đang cẩn thận treo từng chiếc từng chiếc đèn hoa đã làm xong lêntrên giá. Nhưng mà ông lão đã nhiều tuổi rồi, giơ một chiếc đèn hoa senrực rỡ mà run run rẩy rẩy chưa thể treo lên nơi cao nhất được. Mặc TuNghiêu đứng lại bên cạnh, đưa tay tiếp nhận chiếc đèn hoa trong tay ônglão treo lên. Ông lão trước tiên thì sửng sốt, quay đầu lại thấy đứngtrước mặt mình là một đôi nam nữ thanh quý phi phàm. Ông lão nhìn Mặc Tu Nghiêu không khỏi nhíu mày nói: “Đa tạ công tử. . . Vị công tử nàythoạt nhìn hơi quen mắt, dường như tiểu lão nhi đã gặp công tử ở đâu đó. . .” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt cười nói: “Những năm trước đây ta cũngthường xuyên đến nơi này, đã mua không ít đèn hoa ở chỗ lão tiên sinh.Khó trách lão tiên sinh nhìn quen mắt.”
Ông lão gò bó khoát tay một cái nói: “Tiểu lão nhi không đảm đươngnổi hai chữ tiên sinh, công tử đây là đưa phu nhân tới xem hội hoa đăngsao. Có cần phải mua hoa đăng xem?”
Hiển nhiên hai chữ phu nhân khiến Mặc Tu Nghiêu rất vui vẻ, nghiêngđầu nhìn Diệp Ly, chỉ vào một đôi đèn hoa trắng thuần bên cạnh nói: “Hai cái này đi.”
Ông lão khó xử nhìn hai người, hai vị công tử phu nhân này tuy mặc đồ không quá lộng lẫy, nhưng ông lão đã bán đèn hoa hơn nửa đời người, tất nhiên đã gặp không ít người. Vừa nhìn đã biết hai vị này là quý nhân,thấy thế nào cũng không giống người sẽ vừa ý đèn hoa mộc mạc như thế.Diệp Ly nhìn cũng hiểu được suy nghĩ của ông lão, cười yếu ớt nói: “Haichiếc này đi. Thoạt nhìn trắng thuần thanh nhã cũng rất độc đáo.”
Ông lão thấy hai người dường như thật lòng muốn hai chiếc đèn hoa đơn giản này, giờ mới gật đầu lấy đèn hoa đưa tới. Diệp Ly đón lấy, quảnhiên là đèn hoa rất bình thường, chế tạo coi như tinh xảo nhưng so vớicác kiểu dáng tranh hoa và chim có tạo hình kỳ lạ khác, thì nó chỉ đượccoi là trung quy trung củ (chỉ đơn thuần là đúng hình dáng, chức năng)mà thôi. Ngay cả lớp giấy phía ngoài cũng là dùng giấy trắng bình thường phết thêm ít hồ hoa cỏ dán lên. Có thể là hai chiếc gắng làm từ nhữngnguyên liệu dư lại sau khi làm xong những chiếc đèn khác. Mặc Tu Nghiêunhận lấy đèn hoa trong tay Diệp Ly nhìn ngắm, cười với nàng một tiếng,xoay người cầm lấy bút mực ông lão để bên cạnh vẽ nên, sau một lát dừngbút lại, hài lòng gật đầu một lần nữa trao đèn hoa cho Diệp Ly. Diệp Lycúi đầu nhìn, mượn những chỗ còn trống của bức tranh hoa cỏ ban đầu đểvẽ lên một người con gái duyên dáng. Hoặc cầm cuốn hoặc nhíu mày, hoặcngắt hoa hoặc cầm kiếm. Mặc dù chỉ lác đác vài nét bút, lại khiến ngườicảm nhận được dáng dấp yểu điệu xinh đẹp của người con gái thật sinhđộng trên trang giấy. Chiếc đèn hoa ban đầu thoạt nhìn đơn điệu khôngchút thú vị lập tức biến thành một chiếc đèn hoa mỹ nhân tinh xảo.
Diệp Ly nhìn đèn hoa trong tay, rồi nhìn một chiếc khác đặt bên cạnh, mím môi mỉm cười. Lấy bút ra, bắt đầu phác thảo lên chiếc đó. Hiểnnhiên nàng dùng bút lâu hơn Mặc Tu Nghiêu một chút, Mặc Tu Nghiêu cũngkhông để ý, kiên nhẫn đứng ở một bên chờ nàng vẽ xong. Đợi đến khi DiệpLy đưa đèn hoa đã vẽ xong cho hắn, Mặc Tu Nghiêu kinh ngạc nhướn mày.Trên đèn hoa, một nam tử thúc ngựa nhấc giáo, khí thế phi phàm, Diệp Lykhông vẽ vài bức giống như Mặc Tu Nghiêu, trên toàn bộ cảnh tượng chỉ có nam tử thúc ngựa bay vút với nhuệ khí bức người như chiến thần giángtrần kia. Đây chính là hình cảnh ngoài thành Vĩnh Lâm ngày ấy, Mặc TuNghiêu nhìn đèn hoa trong tay, ý cười trên mặt càng sâu, “Lúc ấy ta ởtrong mắt A Ly chính là như vậy sao?”
Diệp Ly ửng đỏ mặt, tự đề cập tới đèn hoa mỹ nhân của mình, “Ta thuadưới ngòi bút sinh động của công tử, không thích thì thôi đi.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Làm sao lại không thích, ta nhất định sẽ cất cẩn thận.” Nhìn người trên đèn hoa, đáy mắt Mặc Tu Nghiêu càng thêmphần vui vẻ, trước giờ hắn không biết thì ra hắn ở trong mắt A Ly lạikhí thế bất phàm, nhuệ khí bức người như thế.
Lấy tiền đưa cho ông lão ở bên cạnh nhìn hai người tự vẽ tranh lênđèn hoa, Mặc Tu Nghiêu một lần nữa dắt tay Diệp Ly đi về phía trước. Ông lão ở một bên nhìn sững sờ cúi đầu nhìn bạc vụn đã có thể ngang với thu nhập bán đèn hoa cả đêm trong tay. Ánh mắt chợt lóe bỗng dưng như nhớtới cái gì, vẻ mặt trở nên kích động: “Là … thì ra là ….” Là cái gì rốtcuộc cũng không nói ra. Ông lão nhìn một đôi bóng lưng dần dần đi xa màsững sờ. Mấy năm trước cũng có một thiếu niên cẩm y khí phách phấn chấn, mỗi tháng sẽ đến chỗ ông mua đèn hoa. Nhưng lần nào thiếu niên cũng chỉ chọn chiếc được làm bình thường nhất kém cỏi nhất, mà lần nào cũng trảsố ngân lượng đủ để mua chiếc đèn hoa tốt nhất. Lâu dần ông mới hiểuđược, thiếu nhiên đó là thấy hắn đã nhiều tuổi mà lẻ loi một mình, lolắng mấy chiếc này hắn làm kém sẽ không bán được mới đi chọn cái kém cỏi nhất. Chẳng qua là mấy năm trước người thiếu niên kia không còn xuấthiện nữa.