* * *
Trong thư phòng Lý Kính Dư.
“Không ngờ phải rời nơi này sớm như vậy.” Lý Kính Dư cảm khái: “Ta vẫn nhớ ngày ấy khi mới đặt chân tới Quý Châu, trong lòng tràn đầy hoài bão, hi vọng có thể góp sức phát triển nơi đây. Vậy mà chỉ vài tháng ngắn ngủi đã phải rời đi, thật sự có chút không nỡ.”
“Được rồi được rồi, Dương Châu là vùng đất giàu có, biết bao nhiêu người tranh nhau để được đến đó, có gì mà phải không nỡ chứ.” Trương Liên Chi lắc đầu, cười nói.
“Kính Dư, lúc nào thì huynh khởi hành?” Võ Dương hỏi.
“Hôm nay thu dọn hành lí xong xuôi, chờ ngày mai xử xong vụ án của Phàn Tam Nhi thì sẽ khởi hành.” Lý Kính Dư quay người hỏi Trương Liên Chi: “Liên Chi, huynh định đi đâu?”
“Đương nhiên là về quê rồi. Ta vốn định ở lại đây mấy ngày, không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy.” Trương Liên Chi nói: “Cẩn Phong và Võ tướng quân thì sao?”
“Tất nhiên là đi theo Lý đại nhân.” Võ Dương cười đáp.
“Chi bằng huynh đi cùng bọn ta đi.” Lý Kính Dư đề nghị: “Như thế mấy người chúng ta còn có thời gian để ôn lại chuyện cũ chứ.”
“Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn.” Hơi ngập ngừng một chút, Trương Liên Chi nói tiếp: “Hơn nữa Cẩn Phong cũng đang hiểu lầm ta.”
Trần Cẩn Phong hơi cúi đầu không nói gì.
“Không biết ta có thể tham gia cùng các ngươi không nhỉ?” Chợt nghe thấy tiếng người sau lưng, cả bốn người cùng ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn, bèn trông thấy một người có ngoại hình anh tuấn, đường nét sắc sảo, điệu bộ phong lưu phóng khoáng, mặc một chiếc áo màu trắng như tuyết vô cùng nổi bật. Người này đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn bốn người họ.
“Thần tham kiến vương gia.” Khi định thần lại, cả bốn người cùng quỳ xuống.
“Miễn lễ, miễn lễ.” Lý Long Cơ bước vào trong, nhẹ nhàng nói: “Ở đây không có vương gia thần tử mà chỉ có huynh đệ thôi.”
Mọi người đứng dậy, mời Lý Long Cơ ngồi xuống ghế.
“Lần này vương gia tới đây có việc gì sao ạ?” Trần Cẩn Phong mở lời.
Lý Long Cơ mỉm cười đáp: “Từ lần trước khi đệ nhờ Võ Dương đưa thư cho bản vương, ta đã cảm thấy sự việc khá nghiêm trọng. Mấy ngày trước nghe nói Hoàng thượng đã hạ lệnh điều Lý Kính Dư đến Dương Châu rồi đổi một tri phủ khác tới nên ta đã lên đường không ngừng nghỉ để đến đây.”
“Rốt cuộc tại sao Hoàng thượng lại muốn điều Lý Kính Dư đến Dương Châu, thiết nghĩ hẳn vương gia cũng có nghe nói được.” Lý Kính Dư nói.
Lý Long Cơ gật đầu, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Ngươi có biết chuyện Dương Châu gặp hạn không?”
Ai nấy đều sững sờ.
“Dương Châu vốn là một vùng đất trù phú, mấy năm nay liên tiếp hứng chịu hạn hán, dân chúng chật vật mưu sinh, không ngừng kêu than. Ai có ngờ năm nay đột nhiên lại dính thêm nạn châu chấu, lương thực bị ăn sạch, người người cảm thấy bất an, hoàn cảnh sống ngày một tồi tệ. Có rất nhiều người bỏ xứ đi tha hương, thậm chí một số người còn đi bộ tới kinh đô để cáo trạng với Hoàng thượng.”
“Ra là vậy, muốn để Kính Dư đến thu dọn bãi chiến trường.” Võ Dương phẫn nộ đáp.
“Khoản tiền cứu trợ triều đình phát thì sao? Không phải năm nào cũng có à?” Trần Cẩn Phong đặt câu hỏi.
Lý Long Cơ bất lực đáp: “Mỗi năm triều đình đều sẽ trích một phần thuế thu được để làm tiền cứu trợ thiên tai. Năm nay Dương Châu bị châu chấu tấn công, đã phát ba trăm ngàn lượng bạc, nhưng dù tiền đã phát nhưng cũng không thấy chút hiệu quả nào. Quan viên trong triều thì tốt khoe xấu che, Hoàng thượng không biết được những chuyện đó. Nhưng không ngờ đám côn trùng đó càng lúc càng tấn công dữ dội hơn, còn ảnh hưởng đến các vùng xung quanh. Cuối cùng giấy không gói được lửa, Hoàng thượng biết được tình hình tại Dương Châu, trong cơn giận ngài ấy đã bãi miễn chức quan của tri phủ Dương Châu và chuyển sang cho Lý Kính Dư.”
“Thì ra mọi chuyện là vậy, thiết nghĩ ba trăm ngàn lượng bạc cứu trợ không được phát đi toàn bộ.” Võ Dương nói: “Nếu không thì sao có thể không có tác dụng được chứ.”