Chấn động một tiếng, đại lao cũng phải run rẩy, thiết chùy rơi ra bên ngoài, gạch đá lăn lộn, ánh sáng xuyên qua khói bụi phóng vào đại lao.
Lý Thành Thiên đối với Huyên Nguyên giơ lên ngón tay cái, sau đó cả hai cùng theo lỗ hổng tiến ra bên ngoài.
Ánh sáng đè lên mí mắt Lý Thành Thiên, lỗ mũi nuốt vào từng ngụm không khí tự do, đi tù một đêm như là mười năm không được ra ngoài, ngột ngạt không sao tả hết.
Lý Thành Thiên nói với Nguyên Huyên. “Chúng ta nên đi đâu?”
“Trần gia thôn cũng là một điểm đến!” Nguyên Huyên nói. “Bởi vì là trung tâm cửu sơn thôn, dễ dàng cho mọi người khắp nơi tụ hợp lại, chứng kiến tử hình cảnh tượng.”
Tại cửu sơn thôn mà nói, Trần gia thôn chỉ là tiểu thôn nhưng nằm ngay giữa, nối liền tám thôn, với thôn dân đặc biệt thích nhiều chuyện sẽ tới đây tham gia náo nhiệt.
Lý Thành Thiên kinh nghi nói. “Là tử hình Linh nhi?”
Thời buổi này tử hình cũng thường xuyên bày ra trước mặt công chúng, mục đích làm gương, nhưng không cần thiết kéo theo nhiều người như vậy.
Nguyên Huyên gật đầu. “Không chỉ vậy, đây là Đặng Phù Dung ban hành lệnh, buộc mọi người tới đó xem. Lại nói chuyện này liên quan tới yêu nhân, càng làm cho địa vị đại tư tế thêm uy tín, phần thôn dân đối với chuyện này càng quan tâm, mong muốn nhìn thấy một cái nghiệt chủng bị trừng phạt thích đáng.”
“Nghiệt chủng?” Lý Thành Thiên sắc mặt hung ác vô cùng, nhìn sang Nguyên Huyên.
“Đây không phải bần tăng nói, mà là bần tăng cảm nhận được tấm lòng của dân chúng!”
Hai người vừa đi vừa nói, quả thực Nguyên Huyên còn chưa gặp mặt qua Trương Chúc Linh.
Nhưng Trương Chúc Linh sắp ra pháp trường đã đành, còn bị dân chúng lăng mạ, đây là cách khiến nàng chết không nhắm mắt.
Có câu hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, lòng người khó cảm.
Âm mưu của Đặng Phù Dung là như vậy sao?
Chợt Nguyên Huyên nói. “Vừa đúng hôm nay là ngày huyết tế Thần Mạch!”
Không những Kim Đào ngay cả Nguyên Huyên cũng biết Thần Mạch tồn tại, Lý Thành Thiên kinh ngạc nói. “Sao ngươi biết nhiều như vậy?”
“Là ta đã tới Thành Trung Phủ.” Nguyên Huyên nhớ lại lúc mình tới Thành Trung Phủ, hơn nữa với cương vị khách mời, bàn bạc đại sự.
“Thành Trung Phủ?”
“Là Thành Trung Phủ trong Minh Nguyệt trấn.”
Thành Trung Phủ là đại diện quan phủ cho cửu sơn thôn, người đứng đầu gọi là một cái Dương đầu heo, suốt ngày chỉ biết lắc tài xỉu, vợ hắn chính là đi theo hắn đánh mạc chược, song kiếm hợp bích, khuấy đảo sòng bạc khắp nơi.
Bọn hắn thu thuế cao, đất đai không lâu sau đó cũng bị bọn cẩu quan này lấy hết, không ai ưa nổi chúng.
Lúc Đặng Phù Dung tới Thành Trung Phủ còn dẫn theo nhiều thuộc hạ, hợp tác với Hoả Đại Tiên cũng là ở đây.
Lý Thành Thiên không khỏi nghĩ tới điều gì đó, việc hắn đào ngục chẳng mấy chốc sẽ tới tai Đặng Phù Dung.
Sau đó chợt nhớ ra nói. “Trưởng lão, lúc trong đại lao ngươi nói chuyện còn rất dài, tột cùng là như thế nào?”
Nguyên Huyên xoa đầu cố nhớ, Lý Thành Thiên nhắc nhở. “Đã tới chỗ… Nhưng mà…”
“À…” Nguyên Huyên cười nói. “Nhưng mà hôm nay nghĩ bán tranh một ngày.”
Lý Thành Thiên mắt nhỏ trừng mắt lớn nhìn hắn. “Chuyện của trưởng lão quả nhiên thật dài!”
Ai biết được Nguyên Huyên nghĩ gì, chính là bị Lý Thành Thiên ép vào đường tài lộ, lần nào đi bán hàng cũng là kiếm bộn, nghĩ bán một ngày có phải tiếc không.
Rốt cuộc Nguyên Huyên thâm tàng nói. “Ngắn hơi dài ý!”
……………
Tại Trần gia thôn vẫn có một cái đơn sơ pháp trường, dành cho lúc cửu sơn thôn khó phân xử phạm nhân liền kéo tới đây giải quyết.
Chính giữa, xây dựng vài cái cọc gỗ, lấy ván gỗ lót phía trên, chiều cao còn chưa tới một mét, bên cạnh cắm một trụ cờ xí thật dài, lá cờ chính là cờ tang màu trắng, thêu chữ Tử.
Giờ Ngọ dương khí trùng trùng, có thể nghe được mùi gỗ khét lẹt.
Thậm chí còn có cả mùi hơi người.
Bởi vì chung quanh quần chúng đông đảo, chen lấn xô đẩy, như là trẩy hội, vài cái không thắng được tò mò, nhưng vài cái thể hiện rõ không tình nguyện trên khuôn mặt.
Cấp trên ra tay không khỏi quyết đoán, đàn bà cho con bú, lão nhân lưng còng đi không nổi cũng phải tới đây.
Lại nói tới đây là để xem xử trảm, thật là kỳ thú.
Cửu sơn thôn ước tính, cũng có vài cái trốn ở nhà không đi xem, còn lại cũng khoảng năm sáu trăm người.
Lúc này gom lại trên khâu đất khiêm tốn như vậy, chật như nêm cối, vả lại ánh nắng đang quấn lấy bọn hắn.
Sợ là chưa thấy được người ta xử trảm bọn hắn đã trở thành heo quay.