“Để Trấn Quốc công chúa và Hoài Vương chê cười… Đại thần này luôn cho là trẫm già dễ gạt, cả gan lừa trên gạt dưới.”
Hoàng đế mệt mỏi xoa xoa hai bên trán của mình.
Minh Thù mím môi cười cười, không nói.
Cáo già ra oai phủ đầu.
Hoài Vương vẫn cúi thấp đầu như cũ, cũng không nói tiếp lại càng thêm căng thẳng, tỏ vẻ hắn nghe được hoàng đế nói chuyện.
Minh Thù và Hoài Vương không lên tiếng, hoàng đế có hơi xấu hổ, kịch một vai này bảo hoàng đế như hắn ta xướng như thế nào?
“Bệ hạ đừng tức giận, long thể quan trọng.”
Tổng quản thái giám đỡ hoàng đế từ bậc thang bước xuống.
“Ôi.”
Hoàng đế thở dài nặng nề: “Trấn Quốc công chúa, ngày hôm nay trẫm mời ngươi tới có hai việc.”
Minh Thù mỉm cười: “Bệ hạ mời nói.”
“Chuyện thứ nhất, là muốn hỏi chuyện lần trước Trấn Quốc công chúa bị đâm, trong lúc đó có xảy ra chuyện gì đặc biệt? Đến bây giờ trẫm còn chưa bắt được hung thủ, mong Trấn Quốc công chúa có thể cung cấp một chút manh mối, sớm ngày bắt hung thủ quy án. Đợi trẫm bắt được hung thủ, chắc chắn sẽ cho Trấn Quốc công chúa một cái công đạo.”
Ánh mắt Minh Thù quét về phía trên.
Hoàng đế nhìn như rất chân thành, dường như thực sự muốn bắt thích khách, lấy lại công bằng cho nàng. Nhưng mà, hắn làm sao có thể tốt bụng như vậy, hắn muốn hỏi… Hẳn là nàng và Hoài Vương xảy ra chuyện gì mà thôi.
Hắn đang nghi ngờ mình và Hoài Vương. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, nàng là cục cưng bảo bối của Thần Thiên Từ, mà Thần Thiên Từ là nơi cực kỳ đoàn kết. Nếu như nàng đứng về phe Hoài Vương, vị bệ hạ này sẽ lo lắng muốn chết.
Dưới cái nhìn soi mói của hoàng đế, Minh Thù khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Bị bỏ đói.”
Hoàng đế chờ Minh Thù nói tiếp, nhưng khóe miệng Minh Thù mang theo ba phần ý cười, ngậm miệng không nói.
Không có?
Sau đó cũng không?
Một lúc sau, hoàng đế phá vỡ sự xấu hổ: “Thiệt thòi cho Trấn Quốc công chúa rồi, nhưng xin Trấn Quốc công chúa cố nhớ lại một chút, bất luận dấu vết gì cũng không được bỏ sót.”
Im lặng.
Nhìn thấy cuộc nói chuyện tiếp tục tẻ nhạt, hoàng đế không thể làm gì khác hơn là buông tha vấn đề này.
“Khụ, chuyện thứ hai, là chuyện chung thân đại sự của Hoài Vương. Hoài Vương cũng đã trưởng thành, nên thành gia lập thất, phải mời Trấn Quốc công chúa xem thử thiên kim nhà ai phù hợp.”
Hoài Vương này, không giả vờ thành cây cột hình người được nữa, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, hắn còn chưa nói, Minh Thù giành trước:
“Bệ hạ, việc này không thuộc quản lý của ta?”
Nàng đoán chắc có chút liên quan đến Hồng Nương?
Kẻ ngu này, không phải là muốn trẫm tiên đoán vương phi tương lai của Hoài Vương cho hắn là ai sao?
Hay là…
Hắn nghi ngờ mình và Hoài Vương có tình cảm. Hình như khả năng này lớn hơn.
Xem ra hoàng đế kiêng kỵ Hoài Vương rất nhiều.
“Ti lễ xin nghỉ về quê, bây giờ còn chưa quay về.”
Hoàng đế thở dài: “Trong khoảng thời gian ngắn, trẫm không tìm được người có thể đảm nhiệm công việc này. Người duy nhất trẫm tin tưởng là Trấn Quốc công chúa, tuy nói công chúa tuổi còn nhỏ, nhưng công chúa là người có năng lực, trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể vì Hoài Vương, mà chọn một Hoài Vương phi hiền lành, công chúa thấy sao?”
Minh Thù thầm nghĩ, muốn dâng tặng kẻ ngu si hai chữ… Ha ha.
“Hôn sự thần đệ, không nhọc lòng quan tâm.”
Giọng nói Hoài Vương lạnh như băng xen vào.
Hoàng đế không chút nào buồn rầu, vô cùng vui sướng tiếp nối câu chuyện:
“Ừm? Hoàng đệ có nữ nhân trong lòng rồi sao? Là con cái nhà ai, nói nghe rồi trẫm làm chủ cho ngươi.”
“Thần đệ chưa từng có người trong lòng, cũng chưa tính chuyện thành hôn.”
“Trẫm thấy con gái Trình gia không tệ.”
Hoàng đế hoàn toàn không nghe, tự mình nói: “Nhưng đại tiểu thư Trình gia đã gả cho thái tử, nhị tiểu thư thật ra cũng là khuê nữ, nghe nói cũng là mỹ nhân tài sắc vẹn toàn. Trấn Quốc công chúa thấy vị nhị tiểu thư này như thế nào?”
“Bệ hạ, Hoài Vương nói hắn không muốn thành hôn.”
Minh Thù chống cằm, cười phá lên: “Dưa xanh hái không ngọt.”
Nhị tiểu thư Trình gia là Trình Cẩm Tú, đây là nữ chính, có gan đem nữ chính gả cho người này của nhà ngươi… Đệ đệ không rõ thuộc tính, đem nam chính để ở đâu!
Hoàng đế: “…”
Hai người này quả nhiên có mờ ám.
Còn Thẩm Từ này, lại càng ngày càng làm càn, dám nói chuyện như thế với hắn, bị ám sát một lần lá gan cũng lớn hơn sao?
“Thần đệ không tính chuyện thành hôn.” Giọng nói Hoài Vương vẫn không xao động.
Hoàng đế suy nghĩ trăm mối, tái mặt hơi giận, tỏ vẻ huynh trưởng: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Người khác lớn bằng tuổi ngươi, con cái đã chạy đầy nhà. Giờ trẫm chỉ có một đệ đệ là ngươi, trẫm không vất vả vì ngươi, ai sẽ vất vả vì ngươi hả.”
“Không dám.”
Thái độ Hoài Vương không lạnh không nóng, cúi đầu xuống không thèm nhìn ai.
Hoàng đế “rầm” một cái vỗ vào long án: “Trẫm không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, thân là người hoàng thất, hôn nhân đại sự không đến phiên ngươi làm chủ.”