Ngay cả việc Bách Thời chết đi một lần và sống lại trong thể xác của Vĩnh Kiệt còn có thể xảy ra thì còn có việc gì kỳ lạ mà không thể xảy ra nữa.
***
Hạ Trì trong tay cầm lên chai rượu, sau khi hắn nốc hết nửa chai thì mới cam tâm hạ xuống. Ba ngày nay hắn không về nhà, không đến công ty, không gặp mặt ai, ngoại trừ một người.
Là Lạc Doanh.
Lúc này, Lạc Doanh mở cửa bước vào, mang theo mấy lon bia đặt xuống. Nơi này là nhà mới của Lạc Doanh, tuy không còn nghèo nàn như xưa nhưng nhìn chung cũng không khá giả hơn bao nhiêu.
“Sao anh biết chỗ này mà tới vậy? Đến rồi thì thôi đi, lại còn bắt tôi đi mua bia cho anh. Anh thật là thích sai khiến người mà.” Lạc Doanh càu nhàu khó chịu.
Hạ Trì đã thấm say, nhúng lý trí vẫn còn giữ được vài phần: “Sao lại chuyển nhà? Nghe nói nhà cũ của cậu ở ngoại thành không phải sao?”
“Tôi hỏi anh trước mà.” Thấy Hạ Trì không trả lời, Lạc Doanh nhượng bộ trả lời trước: “Không thích ở đó nữa thì chuyển thôi, sống trong khu ổ chuột thì có sung sướng gì. Giờ tới đấy, trả lời đi, sao lại biết chỗ này mà tới đây, tính ra tôi với anh cũng đâu có thân thiết lắm đâu.”
Hạ Trì tiếp tục nốc chai rượu, sau đó nói: “Thấy cậu từ xa đi vào đây nên đi theo thôi, là tình cờ. Còn việc ở lại đây ba ngày vẫn chưa chịu về là vì… ” Hạ Trì thở dài: “Bỏ đi, nhắc lại càng đau đầu.”
“Dạo này anh có gặp Trục Kha với Vĩnh Kiệt không?”
Hạ Trì dừng động tác nâng chai rượu, vì muốn quên đi mấy chuyện phiền lòng nên mới tìm tới nơi yên ắng này, vậy mà bây giờ Lạc Doanh lại nhắc đến. Hắn qua loa già vờ đáp sai sự thật: “Không gặp.”
“Còn nhắn tin gọi điện thì sao?”
“Không có.”
Lạc Doanh thở dài: “Tôi với anh đúng là đáng thương thật. Kể từ khi Vĩnh Kiệt được anh thả ra, cậu ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh Trục Kha, chướng mắt chết đi được. Sau này hai người lại cùng nhau biến đi đâu mất, đến cả số điện thoại cũng đổi, vì mất liên lạc với Trục Kha nên bị bức xúc trầm trọng mấy tháng trời luôn ấy. Nghĩ tới mà cay vãi, chính vì Vĩnh Kiệt cậu ta nên tôi mới mất cơ hội bước vào trái tim của Trục Kha đấy. Sao năm đó cậu không cẩn thận một chút, giam giữ cậu ta tới già luôn có phải hay hơn không.”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì năm đó cậu cũng có phần trong việc giải cứu cậu ấy nữa không phải sao.”
“Không hề nhé, cái ngôi nhà cậu nhốt Vĩnh Kiệt gần nhà tôi, cho nên khi thấy bọn họ đi cứu người thì tôi chỉ nhiều chuyện mà đi theo thôi, công cán gì chứ.”
Tối đó, Hạ Trì say mèm ngủ ở trên giường Lạc Doanh, Lạc Doanh phiền muốn chết mà không đem hắn sang chỗ khác được. Lạc Doanh bục dọc đá vào chân Hạ Trì một cái, mắng mỏ: “Cái tên khốn kiếp này, tự nhiên khi không lại ở đây, chắc kiếp trước tôi nợ cậu chắc.”
Nói xong, Lạc Doanh mang mền gối hết ra ngoài phòng khách ngủ, chỉ để lại cái giường trơ trọi cho Hạ Trì nằm ngủ.
“Cầu cho nằm trúng gió chết luôn đi.” Lạc Doanh độc mồm độc miệng trù ẻo.
Nửa đêm, Hạ Trì thức dậy mơ mơ màng lấy chai nước ở đầu tủ uống sạch, sau đó nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp, đầu của hắn đang đau như búa bổ, có lẽ vì suốt ba ngày vừa qua bủa vây hắn chỉ có rượu bia và thuốc lá nên mới tàn tạ thế này.
Ngay lúc lim dim sắp sửa chìm vào giấc ngủ, di động của Hạ Trì vang lên. Hạ Trì bực bội với lấy nhấn nghe. Người gọi đến là một người bạn có mạng lưới điều tra tình báo khá xuất sắc của hắn mới quen gần đây.
“Nói đi.”
“Chuyện cậu nhờ tôi có kết quả rồi này.”
“Tôi có nhờ cậu? Mà nhờ cái gì?” Kỳ thực đầu óc trí nhớ của Hạ Trì hiện tại khá mông lung, nhớ trước quên sau không tỉnh táo.
“Thì cậu nhờ tôi điều tra về việc đám lưu manh nào đã gây sự với bạn của cậu vào bốn năm trước ấy.”
Hạ Trì bừng tỉnh, ngồi phắt dậy: “Có kết quả sao? Là ai làm hả?”
“Tôi bắt được bọn chúng rồi này, cậu đến đây liền đi.”
Hạ Trì nhảy xuống giường, mặc vào chiếc áo khoác, lấy chìa khóa rồi rời đi. Lúc hắn đi ngang qua Lạc Doanh ở ghế sô pha, Lạc Doanh nhổm dậy hỏi: “Chịu về rồi sao?”
Hạ Trì không ngoảnh đầu mà đi thẳng ra ngoài đóng sầm cửa lại. Lạc Doanh cảm thấy bầu không khí ôn hòa hơn hắn khi Hạ Trì đã đi mất: “Làm ơn đừng có quay lại, nếu không tôi rắc muối gạo đuổi cậu đi đấy, tên cựu lưu manh. Nếu biết trước cậu ta đến đây ở khiến mình tốn điện tốn tiền tốn tinh thần như vậy thì bốn năm trước mình đã lấy của hắn hai chục triệu thay vì mười triệu rồi.”
Lạc Doanh luyến tiếc, bữa nào phải nghĩ cách lừa cậu tên này một cú nữa để kiếm chát mới được.
“Lạc Doanh à, sao dạo này mày như lưu manh thế?” Lạc Doanh cười cợt tự hỏi tự trả lời: “Không sao, hiền lành thì được tích sự gì, mày phải sống ác lên thì mới sống nổi ở cái thế giới khốn nạn này.”