Bạch Hổ đi lên phía trước, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa đá đã mở một nửa kia ra, đập vào mắt chính là hào quang chói lọi làm cho tất cả mọi người không thể thích ứng kịp phải nheo mắt lại, sau khi mọi người mở mắt ra lại không hẹn mà cùng hung hăng rụt đồng tử, bên trong thạch thất này cư nhiên lại là…
Chỉ thấy trong phòng đá dùng hoàng kim bạch ngọc lót sàn, trên vách tường khảm những viên dạ minh châu to nhỏ lớn bé đủ kích cở, nhìn qua vô cùng hoa lệ.
Tôn quý như Đông Phương Huyền Phong nhìn thấy nơi này cũng thấy kinh ngạc, cho dù thừa tiền cũng sẽ không dùng để trang trí một căn phòng xa hoa như vậy. Nhìn vào vết tích này cũng đủ biết năm đó vương triều này giàu có và đông đúc như thế nào. Điều này cũng lí giải vì sao lại có người đến tiêu diệt vương triều này, đất đai phì nhiêu, giàu có một phương, lại gần hải vực, vị trí địa lý như vậy đối với toàn bộ Tứ quốc đều là miếng thịt béo, sao có thể có người không mơ tưởng.
Sau khi Bạch Hổ đi vào cũng không thấy có gì nguy hiểm, vì vậy đám người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cũng nâng bước đi vào, căn phòng đá không giống với đường hầm kia, bên trong vô cùng rộng rãi.
Hai người bước từng bước đi sâu vào bên trong căn phòng, còn Đông Phương Huyền Phong thì nắm chặt tay Tư Đồ Thiên Tuyết, sợ xuất ám khí hay gì đó, nhưng lần này là hai người nghĩ nhiều rồi, trong phòng này có chút yên lặng nhưng không có ám khí gì hết.
Ngay khi hai người đi tới căn phòng nhỏ trong góc phòng, đẩy cửa ra, hình ảnh xuất hiện khiến hô hấp của Tư Đồ Thiên Tuyết gần như ngừng lại. Mà Đông Phương Huyền Phong cũng hơi hơi khó thở, bởi vì gian phòng kia là một phòng ngủ, đồ dùng trong phòng so với bên ngoài còn xa xỉ hơn nhiều. Vách tường dùng bạch ngọc tạo nên, bên trong đặt một cái giường bằng hàn băng, chiếc giường kia trải qua trăm ngàn năm, bị thời gian bào mòn nhưng cũng không tổn hao gì, có thể thấy hàn băng này không giống bình thường.
Như vậy xem ra chủ nhân của tòa di tích này thật sự rất bí ẩn nếu không sẽ không xuất hiện giường hàn băng ngàn năm này.
Điều làm Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong kinh ngạc cũng không phải là căn phòng hay giường hàn băng, mà là hai người được vẻ trong bức họa treo bên trên giường hàn băng.
Hai người từ từ đi tới bên cạnh giương, dương mắt nhìn lại, hai người trong bức họa có một nam một nữ. Nam mặc long bào vô cùng lóa mắt, diện mạo cũng tuấn mỹ tuyệt luân không chút tỳ vết, vị đế vương này chặt chẽ ôm nàng kia trong lòng, trên mặt không có tư thái một đế vương, chỉ có tình cảm sâu đậm. Mà khuôn mặt nàng kia đẹp tựa phù dung, mặc phượng bào màu vàng, trên đầu đội mũ phượng hoa lệ, vẻ mặt tràn đầy nhu tình.
Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong liếc nhau, trong mắt hiện rõ suy nghĩ sâu xa. Nếu bọn họ không đoán sai, hai người đó chính là Đế – Hậu của vương triều này.
Thấy hình ảnh như vậy, trong lòng Tư Đồ Thiên Tuyết cũng có chút kính trọng. Một thế hệ đế vương, có thể giữ thâm tình như vậy, tại cổ đại này đã ít lại càng ít, nàng kính trọng đó là tình yêu cả đời chỉ có một này. Lập tức nghĩ tới nam nhân bên cạnh mình, khóe miệng Tư Đồ Thiên Tuyết khó nén cong lên.
Còn Đông Phương Huyền Phong nhìn bức ảnh trong lòng tôn kính vị đế vương ấy, có thể thấy đế vương cùng đế hậu thâm tình như thế nào vì trong ánh mắt từ bức họa đã nói lên tất cả. Hắn nắm chặt tay nữ tử bên cạnh hơn hắn cũng có thể làm được còn sẽ tốt hơn vị đế vương này.
Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi cùng Xuân Lan đứng ở cửa phòng cũng nhìn thấy đôi Đế – Hậu trong bức họa kia, sau đó lại nhìn Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết, trong lòng không tự giác suy nghĩ, chủ tử nhà mình sau này chắc chắn sẽ càng thâm tình hơn, hạnh phúc hơn hai người này.
Bên phía Nhiếp Kỳ Anh cùng Bắc Mạc Đĩnh Chi ở bên kia đi vào cửa thành, xung quanh đều là cung điện cao lớn, tuy rằng đã bị thời gian dài trăm ngàn năm tàn phá nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng xa hoa trước kia. Điều này khiến hai người khó nén kinh ngạc, di tích thượng cổ này quả nhiên không giống bình thường.