“Nhưng hắn còn có Hà Châu Nhan thị chống đỡ mà, ” Chu Quế gấp giọng nói, “hắn có thể thành quy mô này đều là nhờ Nhan thị giúp đỡ. Hà Châu có đường sông nối thẳng kho lúa Quyết Tây, muốn cấp lương thảo tiếp tế cho hắn là chuyện rất đơn giản.”
“Đại nhân hồ đồ rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên bỗng cười lên, “nếu Lôi Thường Minh còn có Nhan thị ở sau lưng toàn lực chống đỡ, vậy hắn gấp gáp đến Tì Châu làm gì? Ngươi quên sao, hắn đến Tì Châu chính là để đòi lương thực.”
“Năm trước hắn đã đến một lần, cách mấy tháng lại đến thăm dò lần nữa.” Tiêu Trì Dã nói, “Tức là hắn rất có thể đã xích mích với Nhan thị rồi, còn tỏ rõ vốn liếng Lạc Sơn đã không đủ cho hắn ăn nữa. Hắn đi hướng đông là sông Trà Thạch, kỵ binh Biên Sa còn có thể cướp của hắn, hắn không chỗ nương tựa, chỉ có thể nhiều lần tìm đến Tì Châu đòi lương thực.”
“Vậy vì sao hắn không tới sớm không tới trễ, đâu cần phải chờ tới khi Cấm quân cũng đến Tì Châu mới đến chứ?” Khổng Lĩnh vòng quanh bàn, đi chầm chậm hai bước, nói, “Hầu gia đã đến Tì Châu, rõ ràng là trăm hại không một lợi đối với hắn.”
“Bởi vì Hàn Cận đang ở trong tay Cấm quân, ” Thẩm Trạch Xuyên khép thư trạm dịch, y đứng dậy nói, “hắn có thể còn sống lâu như thế là bởi Nhan thị trợ giúp, bây giờ hắn và Nhan thị chia đôi ngả rồi, muốn tiếp tục chiếm cứ đỉnh núi làm bá vương thì phải tìm kiếm trợ giúp mới. Hắn là lưu phỉ, người dưới tay càng nhiều càng phiền phức, chỗ khác có thể nhập gia tùy tục, thế nhưng Trung Bác cằn cỗi, hắn đào núi cũng chỉ có thể ăn đất. Người này rất biết nắm thời cơ, hắn có thể phát tài, chính là vì trong ba lần chuyển ngoặt nhân sinh đều lên đúng thuyền. Hắn có binh, Trung Bác lại thiếu binh, nhưng hắn không có đường vào, vừa lúc Sách An mang theo Cấm quân cần thông qua Tì Châu, nếu như hắn có thể đánh bại Cấm quân, cứu Hàn Cận, vậy thì có thể báo công lao với Khuất Đô, thông qua Hàn gia giành lấy một chức vị võ quan Trung Bác rồi.”
“Ra là hắn đã tính chủ ý chu toàn, muốn lắc mình biến hóa thành quan triều đình đường hoàng ra dáng cơ đấy.” Chu Quế không cam lòng, giậm chân nói, “Hoàn toàn không quan tâm bách tính Tì Châu!”
“Đây cũng chỉ là suy đoán thôi, vẫn phải giao thủ cùng người này rồi mới thăm dò rõ ràng hơn được.” Tiêu Trì Dã treo Lang Lệ đao lên, nói với Chu Quế, “Tì Châu gần Ly Bắc, Lôi Thường Minh không thể vượt biên lách sau, lại không cách nào vây thành nhốt chúng ta lại. Đại nhân hãy lập tức gọi người phong tỏa cửa thành, đến chuồng chó cũng phải chặn, dưới tay hắn đều là đủ hạng người đã thoát hộ tịch, khó lòng phòng bị.”
“Hầu gia làm vậy là muốn dựa thành đối kháng sao?” Mặt Khổng Lĩnh lộ vẻ khó xử, “Tường thành Tì Châu cũ rồi, sợ không chống đỡ được xung kích của Lôi Thường Minh đâu.”
“Cấm quân không thể vào thành cố thủ, ” Tiêu Trì Dã dìu đao, nói hơi lộ ra hàm răng đều đặn, “ta với ngươi đánh cược, Lôi Thường Minh nhất định không dám chính diện xung phong đánh lính của ta, đây là nỗi sợ hãi tồn trong lòng hắn.”
***
Buổi hoàng hôn, Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên kiểm tra tường thành, hai người đều mang theo đao, đứng song song trên tường thành.
“Tường thành này sửa lần gần nhất là thời Vĩnh Nghi.” Thẩm Trạch Xuyên thử đẩy gò tường một cái, đất bùn bị gió mưa ăn mòn rơi xuống.
“Chu Quế cũng là vì nghèo, mấy năm qua hắn sốt ruột giải quyết vấn đề cơm ăn, dĩ nhiên không rảnh mà bận tâm quân phòng trong thành.” Tiêu Trì Dã nhặt miếng đất, vo vụn trong tay, “Cấm quân có thể dựa lưng Tì Châu, nhưng không thể lui ngược vào trong thành.”
Chu Quế muốn tìm kiếm trợ giúp từ Ly Bắc, Tiêu Trì Dã hiểu trong lòng, thế nhưng hắn không chịu mở miệng. Hắn sắp được trở lại Ly Bắc rồi, thế nhưng hai vạn Cấm quân mang theo nên sắp xếp như thế nào, đây là chuyện hắn chưa thương nghị với cha và huynh. Hắn hiểu rõ thiết kỵ Ly Bắc, đội ngũ hoàn chỉnh như vậy không cách nào nhanh chóng tiếp nhận Cấm quân được —— hai nhánh quân đội này đã có thể đoán trước là cần trải qua cọ sát vô cùng gian nan để hoà hợp. Lúc này mà mở miệng tìm trợ giúp, nếu như Tiêu Phương Húc thật sự đến, như vậy khi Tiêu Trì Dã trở lại Ly Bắc liền chẳng còn cơ hội ra mặt nữa.
Trận đấu này là trận chiến về nhà đầu tiên của hắn, hắn nhất định phải thắng, hắn phải tự mình đánh thắng.
Ráng mây hồng sót lại trải ngang chân trời, nhiễm đỏ nửa thiên không. Ốc xá trong thành san sát nối tiếp nhau, khói bếp lượn lờ, tiếng người hỗn tạp náo nhiệt. Thẩm Trạch Xuyên rũ tay phủ lên đỉnh đầu Tiêu Trì Dã, hai người một đứng một ngồi nhìn phía dưới.
“Lôi Thường Minh cũng coi như người tài ba, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nhưng người quyết định hắn rốt cuộc là tên lưu phỉ hay kẻ kiêu hùng là ngươi.”
“Thời loạn xuất kiêu hùng, ” Tiêu Trì Dã gác cánh tay trên đầu gối, chậm rãi chống thân dậy, “ta sẽ mang Bá Vương cung đi.”
Hắn đứng ở chỗ này như một cây um tùm trong ánh hoàng hôn, lại như là núi cao sừng sững trước tường thành. Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy bao trói buộc kia đang dần biến mất, Tiêu Trì Dã thủ thế chờ đợi, hắn sẽ xuất lộ tất thảy sắc bén trong thế cục hỗn loạn này.
“Đợi tới khi về Ly Bắc, ” Thẩm Trạch Xuyên ngắm hắn, “vương gia sẽ phát hiện ngươi lại cao hơn rồi.”
“Lần trước gặp đã cao hơn ông ấy rồi, ” Tiêu Trì Dã cười rộ lên, “khi còn bé cảm thấy cha như cây đại thụ che trời, cha đặt ta trên đầu vai, lừa ta rằng có thể sờ tới đám mây. Đại ca cũng muốn ngồi trên bả vai cha, nhưng lúc đó huynh ấy đã đi học, cảm thấy mình là huynh trưởng phải nghiêm túc thận trọng, xưa nay không mở lời với cha, chỉ cần nhìn thấy ta ngồi thì sẽ vui vẻ.”
Thẩm Trạch Xuyên cũng cười lên, y nhìn lại phía chân trời, nói: “Đều nghe nói thế tử giống vương phi.”
“Chắc có hai, ba phần, ” Trong mắt Tiêu Trì Dã ánh ráng đỏ khắp trời, “chỉ là không giống cha bằng ta. Kỳ thực đại ca đã từng rất khổ não, lúc cha ôm bệnh lui khỏi vị trí vương phủ, huynh ấy mới mười mấy tuổi, bỗng nhiên phải tranh đấu với mấy hán tử như sói hổ để có một con đường, rất khó. Ban đầu huynh ấy bị người cười giễu nhiều nhất là không giống cha, cũng không mang thể trạng to lớn, huynh ấy đã từng nói với Triều Huy…”
Vẻ mặt bên của Tiêu Trì Dã trầm tĩnh, hắn như nhớ lại về một ngày kia, không khỏi rơi vào một loại không dễ chịu. Hắn quay đầu kéo tay Thẩm Trạch Xuyên, yết hầu trượt mấy lần mới nói: “Chúng ta làm huynh đệ cũng rất lạ. Ta hâm mộ sự thận trọng của đại ca, cũng hâm mộ sự thong dong của huynh ấy. Trước đó ta vẫn luôn nghĩ rằng, ‘Nếu như ta sinh ra sớm hơn mấy năm thì tốt rồi’, vậy ta chính là đại ca, chính là thế tử, có thể thoả thuê rong ruổi, sẽ không rời Ly Bắc nửa bước. Nhưng có một ngày nọ, huynh ấy bị thương về đến nhà, nhìn ta ở trong viện kéo cung bắn tên, lại nói với Triều Huy rằng ‘Thật hâm mộ A Dã’.”
“Ta cho là phụ thân và đại ca đều sẽ không đau, cũng sẽ không ngã, bọn họ đổ máu chứ không đổ lệ. Thế nhưng vào ngày đại ca thành hôn đó, huynh ấy uống say khướt, người thận trọng như vậy, lại tiếp nhận bàn tay đại tẩu cẩn thận vô cùng, như đã dự liệu được ngày sau, nhìn đại tẩu mà đỏ cả viền mắt. Huynh ấy xem người nhà như trân bảo, huynh ấy cũng sẽ sợ.”
“Ta không có chỗ nào tốt hơn đại ca hết, nếu quả thật phải nói, ta chỉ là có thể trạng tốt từ phụ thân thôi.” Tiêu Trì Dã nắm chặt tay Thẩm Trạch Xuyên, “Trước đây ta cũng không hiểu vì sao huynh ấy lại nhìn đại tẩu mà đỏ viền mắt. Hiện tại ta đã hiểu rồi.”