“Bẩm tướng quân, tiểu Hầu Gia của Hầu Phủ, Trương Kiện Thuật đã bỏ trốn rồi.”
Trương Kiện Thuật chính là thiếu gia của Trương Hầu gia, vì tính khí ngang ngược, ham ăn lười làm, ngày ngày chỉ thích ra vào mấy nơi như kĩ viện sòng bạc nên lần tuyển binh lính mới này Hầu Gia quyết định cho thằng con bất trị của mình vào quân doanh để rèn luyện, yêu cầu rèn lại cái nết hỏng nát đó.
Đây chính là mớ phiền phức đối với Hạ Thôi Mị, tên kia không thèm luyện tập, chỉ biết dọa nạt này nọ. Yêu cầu phòng ngủ riêng, nhà tắm riêng, nhà xí cũng phải riêng, hắn ta không chịu được cảnh khổ cực ở đây.
Và tất nhiên chẳng có yêu cầu nào mà cô chấp nhận cả, nhưng tên đó liên tục gây khó dễ, ỷ thế lên mặt.
Hạ Thôi Mị vì nghĩ dù sao hắn ta cũng là tiểu Hầu Gia, không nên động vào làm gì, không động vào nhưng không có nghĩa là cho hắn ta đạt được những điều hắn ta muốn, vậy thì chẳng khác nào đi dã ngoại chứ đi lính gì.
Hạ Thôi Mị biết giữ tên công tử này ở quân doanh chắc chắn là một mớ phiền phức, không ngờ hắn ta lại gây chuyện nhanh như thế, nhanh như vậy đã rước mệt mỏi đến cho cô rồi.
Hạ Thôi Mị ngán ngẩm nói:
“Có biết hắn ta đi hướng nào không?”
“Nghe mấy huynh đệ khác nói thì Trương Kiện Thuật đi về phía rừng Ngọa U.”
Hạ Thôi Mị đập bàn một cái thật lớn, cả người hốt hoảng bật phắt dậy:
“Cái gì?”
Rừng Ngọa U chính là khu rừng đáng sợ nhất khu này, không phải vì sự âm u lạnh lẽo tăm tối của nó, cũng không phải là những loài côn trùng, độc vật và vô vàn rắn độc.
Mà điều kinh khủng hơn chính là trong rừng có một con mãnh hổ rất lớn chuyên ăn thịt các thú rừng trong đó, thỉnh thoảng có mấy thợ săn đi vào đòi săn nó lấy da, nhưng cũng bị hổ xơi tái chỉ còn đống xương khô.
Người dân đi ngang qua bị nó ăn thịt vô số, sau đó người ta truyền tai nhau không dám đi ngang qua khu rừng đó nữa mà vòng đường núi xa hơn rất nhiều để đi.
Hạ Thôi Mị ôm đầu suy nghĩ, tại sao lại mang đến cho cô mớ rắc rối này chứ. Khu rừng đó có hổ dữ nguy hiểm thế nào đã được thông báo lại cho các tướng sĩ rồi, vậy sao cái tên công tử kia vẫn còn cố tình thử thách sức chịu đựng của cô chứ.
“Được rồi, truyền lệnh xuống dưới, ta sẽ đích thân đi tìm hắn ta, tuyệt đối không được người nào đi theo, không được phép đặt chân đến khu rừng đó, biết chưa?”
“Rõ.”
Hạ Thôi Mị tiến sâu vào trong khu rừng, càng vào sâu càng ẩm thấp, lạnh lẽo, bầu không khí nhuốm màu u ám.
Tuy là ban ngày ban mặt nhưng vì cây quá to lớn, lá cây quá nhiều quá rậm rạp nên gần như che kín bầu trời, phía dưới này không lọt nổi một tia nắng vào. Thích hợp cho mấy con côn trùng cùng rắn rết ghê tởm thích môi trường ẩm thấp hoành hành dưới chân cô.
Hạ Thôi Mị kinh tởm vô cùng, vừa đi vừa chém mấy động vật có độc đang tiến về phía mình. Thân là một tướng quân thì phải có trách nhiệm với binh lính của mình. Đặc biệt tên Trương Kiện Thuật kia lại chính là con trai độc đinh của Hầu Gia, nên nếu hắn ta có mệnh hệ gì chắc cô cũng không yên ổn nổi.
Cuối cùng cô đi đến một nơi trong rừng có thế đất cao hơn, mấy cây lá xung quanh đây hình như bị thứ gì đó to lớn hằng ngày giày xéo nên phát triển không tốt bằng đoạn đường ban nãy.
Nơi đây cây mọc thưa thớt, những tán cây cách xa nhau nên ánh nắng mặt trời chiếu xuống rộng khắp không gian dưới này.