Ngọc bội hồ lô lập tức bay đến trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn cầm ngọc bội hỏi: “Lần này muốn bao nhiêu hồn lực?”
“Vèo… Vèo vèo!”
“Được.”
Cố Thanh Sơn trực tiếp lấy một vạn hồn lực nhập vào trong ngọc bội.
Ngọc bội cực kỳ cao hứng, liên tục bay lượn xung quanh Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Làm không tệ, tiết kiệm giúp ta rất nhiều thứ.”
Hắn nhìn về phía con thuyền trên biển, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.
Trận chiến vừa rồi đã bị Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật thu vào trong mắt.
Thậm chí một vài ma quỷ cấp cao cũng tận mắt nhìn thấy tất cả.
Chúng nó sẽ nghĩ thế nào về chuyện này?
Nếu để chúng nó biết ngọc bội hồ lô lợi hại như vậy, chúng nó có nảy sinh ý đồ khác hay không?
Suy đi tính lại mà nói, cho dù khi chính mình nghe nói bản thân sở hữu loại bảo vật có thể mượn dùng sức mạnh của kẻ khác, mình cũng phải tim đập thình thịch.
“Được rồi, xem ra về trận chiến vừa rồi vẫn phải nghĩ ra một lí do để thoái thác che giấu một chút.” Cố Thanh Sơn lầm bẩm nói.
Lúc này ngọc bội hồ lô nghe xong lời của hắn thì lập tức bay lên không trung.
Nó hướng phía Cố Thanh Sơn liên tục phát ra âm thanh “vèo vèo”.
Tựa hồ nó đang chán ghét việc phải giải thích phiền phức.
Cố Thanh Sơn nghe xong, không khỏi mở to hai mắt.
Cái gì?
Còn có chuyện như vậy?
Trong lúc hắn còn đang kinh ngạc, trên giao diện Mồi Lửa đã xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu máu:
[Ngọc bội Duy Tôn chính miệng nói cho ngài biết bí mật của nó.] [Ngài đã biết được thần thông hạng nhất của nó.] [Ngọc Không Tỳ Vết: Tất cả các hành vi của ngọc đều chỉ có mình ngài biết.] [Nói rõ: Ngọc Không Tỳ Vết, ẩn mình trong hư không, chỉ có thể hiện hình trước mặt chủ nhân, chúng sinh vạn vật đều không thể nhìn thấy.]Cố Thanh Sơn quét mắt một cái trên giao diện Mồi Lửa, biết rằng mình không hề hiểu sai vấn đề.
Nói cách khác…
Bất luận ngọc bội hồ lô làm gì, người khác cũng không thể nào biết?
Trong lúc Cố Thanh Sơn còn đang suy tư đã thấy Lãnh chúa Tĩnh Lặng bay tới.
Nhìn nàng có vẻ như không dám tin tưởng.
“Thật là làm cho người ta không tưởng tượng nổi, nó vậy mà lại e sợ công kích vật lý cơ bản nhất.”
Cố Thanh Sơn nghe vào tai, lại nhìn ngắm ngọc bội hồ lô đang lơ lửng ở trước mặt, nhất thời không nói gì.
Nàng thật sự không biết vừa rồi ngọc bội hồ lô đã làm ra việc gì?
Ngọc bội hồ lô phát hiện ánh mắt hoài nghi của Cố Thanh Sơn, khinh thường phát ra một tiếng “vèo”.
Nó trực tiếp bay về phía Lãnh chúa Tĩnh Lặng.
Dưới ánh nhìn soi mói của Cố Thanh Sơn, ngọc bội hồ lô không ngừng lắc lư bay lượn trước mặt Lãnh chúa Tĩnh Lặng.
Nhưng Lãnh chúa Tĩnh Lặng dường như không hề cảm nhận được.
Nàng vẫn như cũ cảm thán nói: “Trên đại dương tràn đầy sức mạnh thần bí này, chúng ta đã quen sử dụng năng lực hệ thần bí trong chiến đấu, hiếm khi công kích bằng những vũ khí cơ bản nhất. Nói cách khác, vừa rồi mấy vị ma quỷ cường đại kia cũng không cần chết như vậy.”
Cố Thanh Sơn nhìn ánh mắt của nàng, rốt cuộc xác định ngọc bội hồ lô thực sự không để bất kì sinh vật nào khác nhìn thấy nó.
“Đây cũng là một bản lĩnh rất có tính bí mật… Được rồi, ngươi làm ta hoa cả mắt, trở về đi.”
Hắn hướng ngọc bội hồ lô truyền âm nói.
Ngọc bội hồ lô nghe mình được biểu dương, vô cùng ra oai bay trở về, đậu trên đỉnh đầu Cố Thanh Sơn.
Nó ngạo nghễ đứng ở ngay chính giữa đỉnh đầu Cố Thanh Sơn.
Ấy đừng…
Mặc dù không có người nào nhìn thấy miếng ngọc bội hồ lô này, nhưng Cố Thanh Sơn luôn cảm thấy mình có một thứ gì đó hình hồ lô nằm trên đỉnh đầu thì cũng hơi kì quái.
“Được rồi, hồn lực ngươi cũng lấy được rồi, việc ngươi cũng làm xong rồi, bây giờ đi nghỉ ngơi đi, có việc ta lại tìm ngươi.”
“Còn nữa, ngọc bội dùng để đeo, từ nay về sau đừng có đứng trên đầu ta nữa.”
Hắn truyền âm nói.
Ngọc bội hồ lô bất đắc dĩ rơi xuống, ngay tức khắc chui vào túi Trữ Vật của Cố Thanh Sơn.
Nó tìm thấy một khoảng trống trong túi Trữ Vật, lăn mấy vòng rồi nằm im bất động.
Nó thật sự cứ như đang ngủ vậy!
Nói thì dài nhưng thực tế mọi việc cũng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Cố Thanh Sơn nhìn phía Lãnh chúa Tĩnh Lặng.
“Đúng vậy…” Hắn phu họa theo lời Lãnh chúa Tĩnh Lặng, nói tiếp: “May mà có ngươi giúp ta vây khốn nó, nếu không đã để nó chạy thoát rồi.”
Lãnh chúa Tĩnh Lặng cười.
Lúc này trên mặt biển xuất hiện luồng ánh sáng chớp động.
“Có người nói những con ma thú cổ đại sống được hơn một nghìn vạn năm thì sẽ có một ít bảo vật. Chúng ta cùng đi nhìn xem đó là cái gì.” Lãnh chúa Tĩnh Lặng nói.
“Được.”
Hai người cùng nhau bay xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mặt biển, nhìn về phía có tia sáng lóe lên kia.
Đó là mấy mảnh móng chân sắc bén có độ dài khoảng chừng nửa cánh tay. Chúng lẳng lặng trôi nổi trên mặt biển, ánh sáng phản xạ ra bốn phía.