Khương thiếu bang chủ này thật hổ danh tình chủng.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn lại thiếu tiền cũng không có khả năng bán đứng Thủy Nhạn Ngọc, hơn nữa, đối phương sao có thể cầm ra một trăm vạn Chân Nguyên Thạch? Hắn chỉ là một Thiếu bang chủ mà thôi, còn không có ngồi lên vị trí bang chủ.
Đối phương hô lên một triệu, đây chẳng qua là dẫn Lăng Hàn mắc câu, ly khai địa bàn của Đại Thừa Bang, bọn họ mới dễ bắt.
– Thê tử, không cần để ý tới tên ngu ngốc này.
Lăng Hàn nói với Thủy Nhạn Ngọc.
Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, loại người này nàng tự nhiên mặc kệ, hai người xoay người vào khách sạn.
Khương An Vân muốn đuổi theo, nhưng người của Đại Thừa Bang xếp thành một hàng, ngăn cản đường đi của hắn.
– Thiếu bang chủ!
Người của Hắc Ngũ Bang cũng vội vàng kéo hắn, nếu để cho Khương An Vân bị Đại Thừa Bang bắt mà nói, bọn họ trở lại sẽ bị Khương Cát sanh sanh quất chết.
– Buông!
Khương An Vân lớn tiếng kêu lên, hắn đã bị Thủy Nhạn Ngọc câu dẫn linh hồn nhỏ bé.
– Thiếu bang chủ, nghe ta một lời!
Một lão giả nói.
– Thanh niên kia đến chỗ này, nhất định là vì rời bến tìm kiếm bảo vật. Vậy đơn giản, chỉ cần chúng ta theo chân bọn họ lên thuyền, đợi bọn hắn xuống biển, hắc hắc, không phải dễ như trở bàn tay sao?
Ánh mắt của Khương An Vân sáng ngời, đó là một ý kiến hay, nhưng lập tức lại nói:
– Nhưng đội thuyền sớm nhất phải ngày mai mới xuất phát.
– Thiếu bang chủ, nhẫn một ngày, chỉ một ngày mà thôi.
Lão giả kia vội vàng nói, Thiếu bang chủ này thực quá ngu ngốc, làm sao sẽ trầm mê nữ sắc như vậy, may là bang chủ đại nhân niên phú lực tráng, khẳng định sống lâu hơn Khương An Vân, bằng không chức bang chủ giao cho người này, không quá mười ngày sẽ suy sụp.
– Đi!
Ánh mắt của Khương An Vân đuổi theo Thủy Nhạn Ngọc, thẳng đến hoàn toàn nhìn không thấy, lúc này mới phất phất tay, mang theo chúng nhân rời đi.
Một ngày… rất nhanh thì trôi qua.
Nhưng ngày thứ hai Khương An Vân liền tức chết, bởi vì Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc không có rời bến, mà tiếp tục ở trong khách sạn.
– Vì sao bọn họ không có rời bến?
Hắn lớn tiếng kêu lên, muốn giết người.
-… Ách, bẩm Thiếu bang chủ, có thể là bọn họ sợ ngài, cho nên mới không có rời bến.
Lão giả kia xoa mồ hôi lạnh nói.
– Phế vật!
Khương An Vân nổi giận, quất hắn một trận, tiếp đó mới nói.
– Ngày đêm không ngừng giám thị cho bản thiếu, không thể để cho bọn họ chạy thoát, bằng không, ta lột da của ngươi!
Lăng Hàn không phải là vì tránh Khương An Vân mới không có rời bến.
Bến tàu Phách Phủ mỗi ba ngày sẽ có một chiếc thuyền rời bến, nhưng thuyền còn có lớn nhỏ khác nhau.
Tỷ như đội thuyền lần này là đại hạm, không chỉ có thể dung nạp nhiều người, còn trang bị lực lượng thủ hộ cường đại, có cao thủ Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị tọa trấn, hệ số an toàn rất cao.
Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc là tới tiêu diệt hải tặc, cao thủ trên đội thuyền càng mạnh, xác suất bị hải tặc đánh cướp lại càng nhỏ, vậy dĩ nhiên là không được.
Bởi vậy, bọn họ phải đợi loại thuyền nhỏ, chỉ có cao thủ Sơn Hà Cảnh đại viên mãn tọa trấn, như vậy hấp dẫn hải tặc có khả năng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Ba ngày sau, vẫn là đại thuyền, lại qua ba ngày, mới có một chiếc thuyền nhỏ xuất phát.
Biết tình huống cụ thể, hai người Lăng Hàn liền ở trong Hắc Tháp tu luyện.
Thủy Nhạn Ngọc tu luyện vũ kỹ, mà Lăng Hàn thì nghiên cứu mấy tờ đan phương.
Đừng xem tổng cộng chỉ có bốn tờ, cũng phân biệt thuộc về Thần Đan từ cấp một đến cấp bốn, vừa khéo tiến hành theo chất lượng.
Trước không phải chạy đi chính là tu luyện, Lăng Hàn không có thời gian nghiên cứu đan phương.
Hắn là Đan Đạo Đế Vương, kiếp trước cho dù là ở Tiểu Thế Giới, hắn cũng có thể luyện chế thành Bán Thần đan, cách Đan Sư Thần cấp kỳ thực cũng không xa.
– Đan Đạo, trọng yếu nhất ở hai điểm, một, khống hỏa, hai, lấy thần văn trong dược liệu tiến hành đan vào.
—————