Dường như không có.
“Ừ, vậy được thôi, các cậu chơi thì chơi, không được làm càn.”
“Chú ba, chú yên tâm đi.”
Trước sự thúc giục của Đinh Phong Thành, Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa lên xe của bọn họ, ngồi ở ghế sau.
Đinh Phong Thành đích thân chở bọn họ đi đến thành giải trí.
Vừa nhấn ga, xe liền khởi động.
Vào lúc mọi người không chú ý, Đinh Phong Thành nhìn Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa thông qua gương chiếu hậu, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian xảo.
Đêm nay, anh ta đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, tuyệt đối sẽ không để bọn họ thoát khỏi dễ dàng.
Tuy nhiên, ở một góc mà Đinh Phong Thành không nhìn thấy, Đinh Hoàng Liễu khẽ liếc anh ta một cái, đồng thời lộ ra một nụ cười gian xảo.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Khi bạn muốn hại người khác, lại không biết rằng, bạn sớm đã là ‘con mồi béo bở’ trong mắt người khác.
Cứ như vậy, một nhóm người mang ý định xấu cùng ngồi trong một chiếc xe, khởi hành về phía thành giải trí.
Thành giải trí nằm ở phía Tây Nam thành phố Giang Nam, mở cửa 24/24, càng về đêm lượng người đến càng đông.
Có nhiều nơi đặc biệt thì những người bình thường căn bản không thể vào được, cần vé vào cổng đặc biệt mới có thể vào chơi.
Đèn neon nhấp nháy, một mảnh đất say xỉn xa hoa.
Đinh Phong Thành cuối cùng cũng tìm được một chỗ thích hợp để dừng xe.
“Đến rồi!”
Đinh Phong Thành hai mắt sáng rỡ, nhìn về phía cửa ra vào rộng lớn hùng vĩ của thành giải trí, nhìn nam thanh nữ tú ra ra vào vào, cả người trở nên hưng phấn.