Thấy hắn có động tác này, tên võ giả Thánh Vương Cảnh nọ không kinh ngạc, ngược lại còn mừng rỡ, chẳng những không ngăn cản, mà còn thích thú nhìn về phía này.
Tên thanh niên này rõ ràng không biết sự lợi hại của bò cạp kim giáp, thấy nó chỉ là một linh thể thần hồn, nên mới dùng sức mạnh thần thức đối phó, nhưng đâu có biết độc tố thì sức mạnh thần thức hoàn toàn không thể ngăn cản.
Y đã dự đoán ra trước kết cục của Dương Khai.
Hai sức mạnh vô hình va vào nhau, cái bóng bò cạp kim giáp khổng lồ chợt dừng lại, cặp càng quơ cào kịch liệt, cái đuôi sắc nhọn cũng không ngừng quất vào không khí, phát ra những tiếng vang vù vù, từng luồng u quang xanh lục bắn ra khắp nơi từ đuôi, đâm vào trong thần thức của Dương Khai.
Dương Khai sa sầm sắc mặt, có ảo giác như đến ý thức cũng bị tê dại.
Hắn lập tức hiểu ra, con bò cạp này không đơn giản như mình tưởng.
Không chần chừ nữa, lửa thần thức của hắn bùng phát toàn diện.
Không khí bỗng nóng lên, tại vị trí của bò cạp kim giáp, không gian uốn lượn khiến tầm mắt bị bóp méo.
Tên cường nhân Thánh Vương Cảnh đang trông chờ kịch hay bỗng kinh ngạc, cảm nhận được điểm quái dị trong sức mạnh thần thức của Dương Khai liền biến sắc, vội vã thu hồi bò cạp kim giáp.
Nhưng ngay sau đó, nó bỗng run rẩy, vùng vẫy kịch liệt, như đang hứng chịu sự tra tấn không thể nào chịu đựng được.
Lớp vỏ vàng của nó nứt ra một đường, lửa thần thức men theo kẽ nứt đó lần vào trong cơ thể nó, thiêu đốt nó từ trong ra ngày.
Bò cạp kim giáp bùng cháy, chỉ trong nháy mắt, con bò cạp kim giáp đến Huyền Thiên kiếm cũng không thể đả thương bị thiêu đến hồn bay phách lạc.
– Không thể nào!
Tên Thánh Vương Cảnh kia quát gầm, trợn trừng mắt nhìn nơi con bò cạp biến mất, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Kể cả có là cường nhân Thánh Vương tam tầng cảnh muốn đối phó với con bò cạp này thì cũng không đời nào giết được nó trong thời gian ngắn như vậy. Làm được điều này chỉ có Hư Vương Cảnh!
Y quay ngoắt nhìn Dương Khai, tròng mắt đỏ ngầu, khí tức bắt đầu cuồng bạo.
Bò cạp kim giáp là tuyệt chiêu mà y đã khổ công luyện hóa. Mỗi lần sử dụng đều không có chút trở ngài, cũng nhiều lần nhờ nó hóa hiểm thành nguy. Chỉ riêng việc bồi dưỡng thần hồn nó đã hao phí biết bao tâm huyết của y rồi.
Nay mọi công sức nhiều năm bị hủy trong chốc lát, y phẫn nộ một cách triệt để, y muốn giết chết tên thanh niên đã hủy hoại tâm huyết của mình hòng giải mối hận trong lòng.
– Tiểu tử, ta phải giết ngươi!
Y gằn giọng gào rít, thôi thúc sức mạnh thần thức. Từng thần hồn yêu thú hình thù kỳ dị hiện ra, lơ lửng quanh y, giương những cặp mắt như hổ rình mồi về phía Dương Khai.
Y đứng ở giữa, như vua của yêu thú, bùng phát cơn cuồng nộ.
Y khẽ động thần niệm, tất cả thần hồn yêu thú nhất tề lao về phía Dương Khai, bản thân y ẩn nấp giữa thú hồn, tìm cơ hội lén hạ độc thủ.
Vù vù vù…
Lửa thần thức của Dương Khai tiếp tục nổi lên, thần thức chứa sức mạnh nóng rực đó đánh vào lũ thú hồn, khiến chúng gào rú dữ dội, hết con này đến con khác bốc cháy.
Tên cường nhân Thánh Vương Cảnh nấp giữa lũ thú hồn bốc cháy nhanh chóng tiếp cận Dương Khai, sức mạnh khổng lồ quỷ dị bốc ra từ người y, thình lình biến thành một lốc xoáy có lực hút kinh khủng, kéo Dương Khai rơi xuống.
Y cười nhạt.Từng thần quang chói mắt bắn ra từ bàn tay, thần quang truyền ra sóng năng lượng mãnh liệt, như có thể xé toạc không gian, như hội tụ sát niệm hủy diệt tât cả, nuốt chửng lấy Dương Khai.
Cả người Dương Khai được bao trùm bởi Ma diệm, tựa hỏa cầu hừng hực cháy, sức mạnh rót vào lốc xoáy dưới chân tấn công ý cảnh và vực trường của nó, rút mình ra khỏi đó.
Ngay sau đó, hắn bị thần quang ngút trời bao phủ.
Dương Khai vụt biến sắc, cảm nhận được sức mạnh của đối phương, hắn cuối cùng cũng hiểu, Thánh Vương Cảnh và Nhập Thánh Cảnh hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Công lực hiện tại của hắn có thể dễ dàng giết chết Nhập Thánh tam tầng cảnh, nhưng không thể nào lấy mạng một Thánh Vương Cảnh bạo nộ một cách nhanh chóng. Cho dù chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh, với hắn mà nói cũng rất nguy hiểm.
Tu vi đã tới mức này, thì kiến giải và cách vận dụng cội rễ sức mạnh đã vượt xa hắn.
– Ma Thần Biến!
Hắn gào thét từ trong nội tâm.
Từng vệt Ma vân vô hình bò lên, chìm vào trong huyết nhục hắn, khiến lực khí huyết của hắn điên cuồng thăng hoa, khí tức sinh mệnh điên cuồng nâng cao…
Vù vù vù…
Thần quang đánh trúng người hắn, Dương Khai như bị trọng thương, lảo đảo lắc lư, rên lên từng tiếng trầm đục.
Tên võ giả Thánh Vương Cảnh nọ thần sắc dữ tợn, cười khẩy trong bụng, bổ nhào tới trước mặt Dương Khai không chút lưu tình, hòng cho hắn một đòn cuối cùng.
Y chợt phát hiện, tên thanh niên quỷ quái này thực ra không mạnh như mình tưởng, còn y thì có lòng tin tuyệt đối với sức mạnh của chính mình.
Song chưởng bộc phát sức mạnh, không ngừng đánh vào người Dương Khai, trút thánh nguyên của mình vào cơ thể hắn, đấu đá ngang dọc trong nội thể hắn, phá hoại sức sống của hắn.
Sau đó y nhìn thấy ánh mắt khôi hài của Dương Khai, và vẻ mặt không hề để tâm.
Cho dù nhìn thì đã trọng thương, máu trào ra từ mép, nhưng tên thanh niên này vẫn không hề để tâm.
Hắn xuất quyền chống đỡ, hai bên quyền cước kìm kẹp, sức mạnh cuồng bạo bắn tứ tung, họ dính vào nhau đánh giáp lá cà.
Máu bắn ra, da thịt Dương Khai bong ra, tên Thánh Vương Cảnh nọ cũng chẳng ổn hơn là bao, cả người lấm đầy máu, vật vã tột độ.
Giao chiến vượt cấp với Dương Khai không phải là lần đầu tiên, nhưng đánh chính diện với cường nhân Thánh Vương Cảnh thì lại là kinh nghiệm đầu của hắn.
Trước tình hình đó, hắn như bị kích phát tiềm lực, rất nhiều những điều bí ẩn về sức mạnh mà thường ngày hắn không thể hiểu nổi bỗng chốc lĩnh ngộ được toàn diện trong thời khắc này.
Hắn càng đứng càng hăng, sự điên cuồng toát lên tận sâu trong đôi mắt hắn, sức mạnh không những không yếu đi, ngược lại còn mỗi lúc một mạnh.
Khác với hắn, tên Thánh Vương Cảnh kia sau khi trút ra nhuệ khí ban đầu, khí thế dần suy kiệt.
Y cảm thấy nếu đánh tiếp, e là mình sẽ phải chết!
Toàn thân y đều bị trọng thương, kinh mạch đứt vô số chỗ, xương cốt cũng nứt nhiều đoạn. Từng đốm Ma diệm bừng cháy trên người kia, cơ hồ cũng biến y thành một quả cầu lửa. Y không thể không vận sức hòng ngăn cản Ma diệm gây hại đến mình.
Nhưng ý cảnh lúc lạnh lúc nóng đó thì y không cản nổi, y lại một lần nữa nảy sinh thoái ý.