– Xem cái mông, vừa tròn vừa vễnh, thật muốn đi tới sờ một cái.
– Hắc hắc, ngực cũng thật lớn, lão tử phỏng chừng một tay cầm không hết.
Trong sảnh có rất nhiều người đang dùng cơm, một ít người đã miệng đầy ô uế nói.
Ánh mắt của Lăng Hàn phát lạnh, theo dõi một người trong đó.
– Tiểu tử, nhìn cái gì vậy?
Đó là một trung niên nam tử nhìn qua chừng bốn mươi, thân dài tráng kiện, trên mặt tất cả đều là vẻ dữ tợn. Hắn lại còn mặc một trường bào đỏ thẫm, có vẻ chẳng ra cái gì cả.
Hắn chỉ vào Lăng Hàn nói:
– Nhìn nữa, lão tử đánh chết ngươi!
– Lăng Hàn!
Thủy Nhạn Ngọc nắm hắn lại, không muốn để cho hắn động võ ở đây.
Lăng Hàn lắc đầu, giật tay nàng lại, tiếp đó đi tới trung niên nam tử kia.
– Tiểu tử.
Xung quan giận dữ vì hồng nhan sao?
Trung niên nam tử cười lạnh nói.
– Ngươi là nhị thế tổ của gia tộc nào đi, mới để cho ngươi chiếm được mỹ nữ như vậy! Thiết, không có gia thế như vậy, ngươi xứng sao?
Hắn tràn đầy đố kị, mắt có chút hồng, nghĩ tới hắn chính là Sơn Hà Cảnh đại cực vị, lại căn bản không có diễm phúc như Lăng Hàn.
– Một mớ tuổi sống ở trên thân chó, nói không giữ miệng, vậy cái miệng này có ích lợi gì?
Lăng Hàn sãi bước đi i qua, trên mặt tất cả đều là sương lạnh.
Hắn và Thủy Nhạn Ngọc phải ở chỗ này hai ngày, nếu hắn không lập uy mà nói, tránh không được còn muốn bị những người này miệng tiện, chiếm tiện nghi của Thủy Nhạn Ngọc.
– Miệng thật cứng!
Trung niên nam tử kia cười lạnh.
– Thanh niên, ngày hôm nay bổn đại gia hảo hảo dạy ngươi một chút, không có gia thế, ngươi cái gì cũng không phải!
Hai người giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng, những người khác đều hi hi ha ha ở một bên xem cuộc vui. Việc này không liên quan tới mình tự nhiên ai cũng sẽ không can thiệp vào. Mà chủ quán cũng không có ngăn cản, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là phòng ngừa có người ngoài tới quấy rối, hai người này đương nhiên là tự muốn đánh nhau, vậy đánh chết cũng không quan hệ.
Dĩ nhiên, nếu trung niên nam tử kia hay Lăng Hàn nhờ giúp đở mà nói, bọn họ sẽ ngăn cản chiến đấu.
Lăng Hàn đã đến gần, hắn động nộ, khí thế tán ra, có một loại oai khiếp người. Đây là bởi vì thần thức của hắn mạnh hơn trung cực vị thông thường, lại được Bất Diệt Thiên Kinh thiên chuy bách luyện, tự nhiên như một kiện Thần Binh.
– Muốn chết!
Trung niên nam tử kia vỗ một cái tát, đánh thẳng tới ót của Lăng Hàn.
Mặc dù hắn nói muốn giáo huấn Lăng Hàn, nhưng vừa ra tay chính là chiêu sát nhân. Ai tin tưởng hắn nói thì quá ngây thơ rồi.
Lăng Hàn hừ một tiếng, đồng dạng huy ra một chưởng, nghênh đón tay của trung niên nam tử.
Ba!
Hai chưởng va chạm, nhất thời, một thanh âm thật lớn vang lên, chỉ thấy một đạo sóng gợn mà mắt thường có thể thấy được bắn ra, nhất thời chấn bay vài cái bàn ở phụ cận.
– A…
Trung niên nam tử kia phát sinh tiếng kêu thảm thiết, hắn chỉ cảm thấy tay mình như vỗ vào Thần Thiết, chấn đến xương tay của hắn nứt ra, khó chịu không cách nào hình dung. Hắn hoảng sợ nhìn Lăng Hàn, làm sao cũng không thể nào tin nổi. Thanh niên mới trung cực vị kia cư nhiên có lực lượng lớn như vậy.
Hắn chính là đại cực vị sơ kỳ a!
Hắn lùi lại một bước, tay phải ngưng hóa thành nắm tay, lại quất tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn đồng dạng hóa quyền, một quyền đối oanh.
—————