“Hy vọng không phải là cái động không đáy.”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói.
Lúc này có hai tên vệ binh đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Thuyền sắp xuất phát, lãnh chúa Tà Kỳ, chủ nhân đã chuẩn bị xong đối tượng chém giết, để thoả mãn điều kiện phát động kỹ năng và giết hại của ngài.” Một tên vệ binh nói.
“Ở đâu?” Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú nói.
“Trên thuyền, phòng bếp.” Vệ binh nói.
“… Tốt.”
Cố Thanh Sơn liền theo vệ binh nhảy lên trời cao, cùng nhau bay về phía thuyền lớn.
Đây là một chiếc thuyền buồm cỡ lớn, lờ đờ trôi lơ lửng trên mặt biển của biển ma Hỗn Loạn, to gần bằng một thành phố.
Trên thực tế, bất kể là quầy rượu Tú Tích hay là giáo đường Dung Tương, thậm chí là vài kiến trúc lớn nữa, toàn bộ đều đã được mang lên chiếc thuyền lớn này.
Thuyền lớn sắp khởi hành.
Trước khi Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật lên tiếng ra lệnh, không ai biết mục tiêu của chuyến đi lần này.
Cố Thanh Sơn không quan tâm nhiều như vậy, cùng vệ binh đi thẳng đến phòng bếp ở trên thuyền.
“Lãnh chúa đại nhân, đến rồi, tất cả quái vật biển ở đây đều là để phục vụ cho bữa ăn hôm nay, thời gian đã không còn sớm, cho nên làm phiền ngài mau một chút.” Vệ binh nói.
Cố Thanh Sơn đứng bên cạnh hắn ta, nhìn về hướng phòng bếp.
Một cái hồ lục địa.
Rất tốt, phòng bếp chính là một cái hồ lớn tách rời biển ma Hỗn Loạn.
Cứ như vậy, mức độ tươi ngon của nguyên liệu nấu ăn sẽ được đảm bảo.
Hai hàng ma quỷ đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Đây là đội ngũ đầu bếp trên thuyền.” Vệ binh giới thiệu.
“Ồ? Bọn họ phụ trách tất cả việc ăn uống của mọi người?” Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú hỏi.
“Không, bọn họ phụ trách bữa ăn cho chủ nhân, những ma quỷ khác thì tuỳ, ăn hay không ăn cũng không sao, mấy ngày ngắn ngủi cũng sẽ không chết đói.” Vệ binh nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía nó: “Ngươi cũng không ăn cái gì?”
Vệ binh đáp: “Ta tự xuống biển bắt vài thứ là được.”
Lúc này một tên đầu bếp đi tới nói: “Lãnh chúa Tà Kỳ đại nhân, theo lý nấu ăn là việc của bọn ta, nhưng nếu chủ nhân đã căn dặn, vậy chúng ta sẽ chờ ngài giết xong rồi mới tiến hành xử lý thức ăn.”
“Được, làm phiền mấy người rồi.” Cố Thanh Sơn áy náy nói.
Những đầu bếp kia nghe những lời này, sắc mặt đã khá hơn chút.
Cố Thanh Sơn đi tới bờ hồ, nói: “Nếu thời gian eo hẹp, vậy ta lập tức bắt đầu làm việc.”
Trong lòng hắn khẽ động.
Bảy trăm chuôi phi kiếm hiện ra từ hư không phía sau hắn.
Phi kiếm văng ra tứ phía, bao vây toàn bộ hồ lớn.
Cố Thanh Sơn thở dài, lẩm bẩm nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới phải dùng kiếm trận làm hải sản.”
Đang khi nói chuyện, kiếm trận bắt đầu!
…
Nửa giờ sau.
Phòng yến hội của giáo đường.
Nơi này tụ tập rất nhiều ma quỷ hùng mạnh, tất cả bọn họ đều đứng ở hai bên Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật, cung kính nhìn về phía chủ nhân của mình.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật.
Hắn ta ngồi ở trên ghế, chậm rãi ăn bữa tối hôm nay.
Trên bàn ăn thật dài, bày chín trăm ba mươi lăm món ăn.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật tùy ý chọn thức ăn, thưởng thức các loại sơn hào hải vị đủ màu đủ loại.
Tất cả ma quỷ yên lặng như tờ, không dám phát ra một chút tiếng động.
Khi chủ nhân đang ăn cơm, nếu có người lên tiếng, sẽ lập tức bị nhét vào trong vách tường của giáo đường.
Dĩ nhiên, nếu như trên người ma quỷ đó có bộ phận thuộc về loại ma quỷ để làm thức ăn nổi tiếng, vậy thì đầu tiên nó sẽ bị đầu bếp cắt bộ phận ấy, sau đó mới lên tường.
Duy chỉ có một người có thể lên tiếng, đó là quan thư kí của Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật.
“Chủ nhân, thời gian ngài đặt ra đã gần đến rồi.” Quan thư ký nhắc nhở.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật hơi dừng lại, dặn dò nói: “Lái thuyền.”
“Vâng.”
Quan thư ký đáp một tiếng, nháy mắt với một tên ma quỷ.
Ma quỷ kia lập tức hóa thành làn trận gió, biến mất khỏi đại sảnh.
Vù vù vù…
Bên ngoài truyền tới tiếng gió gào thét.
Cánh buồm được treo ở trung tâm của thuyền lớn dần dần nâng lên.
Cánh buồm càng ngày càng căng phồng.
Thuyền lớn bắt đầu xê dịch.
Nó giống như một thành phố di động ở trên biển.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.
Hắn ta chợt nhớ tới gì đó, ánh mắt quét qua đám ma quỷ một lượt.
“Lãnh chúa Tà Kỳ.” Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
“Ta ở đây.” Cố Thanh Sơn đứng ra.
“Hôm nay ngươi giết đủ chưa?”
“Đủ rồi, năng lực có thể phát động bất cứ lúc nào.”
“Như vậy là tốt.”
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật gật đầu một cái, không để ý Cố Thanh Sơn nữa.
Cố Thanh Sơn lui về, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng nhưng trong lòng hắn có chút kích động.
Đúng vậy.
Toàn bộ hải sản ở trong hồ lục địa đã bị mình xử lý sạch sẽ.
Lượng hồn lực khổng lồ đã phá vỡ con số năm mươi ngàn, nhiệm vụ thứ hai được hoàn thành nhanh chóng.
Bắt đầu từ bây giờ, mình sẽ có thể sử dụng hồn lực để tiến hành nâng cấp cảnh giới.
Cảnh giới kế tiếp, là Du Tầm cảnh!
Đây là cảnh giới của bá chủ!