Thời gian cứ thế dần trôi.
Không biết từ bao giờ bên ngoài mới vang lên âm thanh: “Thánh Chủ, Việt Dương của Huyền Hoàng cầu kiến”.
“Khong đợi người của Thiên Hoàng vào trong, người của Huyền Hoàng đã tới trước”, Chung Giang liếc nhìn ra bên ngoài như nhìn thấu được một lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung.
“Sư huynh cho rằng người của Huyền Hoàng tới đây vì việc gì?”, Hồng Trần Tuyết cũng liếc nhìn lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung rồi lại nhìn sang Chung Giang.
“Nhất định không phải việc gì tốt đẹp”, Chung Giang hắng giọng: “Trong số những huynh đệ chúng ta thì Chung Mộ là người đáng hận nhất, hắn dám cấu kết với Thị Huyết Điện, nhiều lần ra tay với Viêm Hoàng khiến Viêm Hoàng tổn thất nặng nề”.
Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết cũng thể hiện vẻ mặt lạnh lùng như thể nghĩ tới cảnh tượng Thị Huyết Điện bao vây Nhân Hoàng hôm đó, bà ta lạnh giọng: “Nếu Chung Mộ quyết định như vậy thì ta sẽ không nể tình huynh đệ nữa”.
“Sư huynh, sư muội tạm thời đừng nóng vội”, Chung Ly lên tiếng: “Đợi ta trị khỏi tới gặp Việt Dương xem, những năm nay Huyền Hoàng không ít lần khiến Địa Hoàng của ta phải chịu thiệt thòi, nếu không phải có Thị Huyết Điện chống lưng thì ta sớm muộn cũng diệt chúng”.
Nói rồi, Chung Ly nhìn ra bên ngoài, truyền âm: “Si Hồn, dẫn hắn tới Phượng Dương Các”.
Si Hồn nhận lệnh lập tức quay đi. Sau khi hắn rời đi, bên trong địa cung lại chìm vào yên tĩnh.
Mãi tới tối, Diệp Thành mới thu lại bàn tay với vẻ mặt mệt mỏi. Chỉ có Chung Ly là khí tức mạnh mẽ trở lại, vết thương ở linh hồn đã được chữa khỏi, ông ta được tôi luyện nhờ bí pháp Man Hoang Luyện Thể nên có cảm giác được niết bàn trùng sinh, ông ta cũng từ cảnh giới Thiên tiến giới tới cảnh giới Thiên đỉnh phong.
Phá cho ta!