Phốc phốc.
Hai đạo nhân ảnh, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, bộ dáng cực kỳ chật vật.
Sau đòn va chạm thì kết quả là cả 2 đều lưỡng bại câu thương!
“Tên Mục Trần đó… Vậy mà có thể ngăn cản được Sư Hoàng Tam Thôn?” Bên kia thì Hoắc Dương trợn mắt hốc mồm nhìn qua một màn này, trong mắt có một vòng hoảng sợ dũng mãnh hiện lên, một chiêu này của Kim Kình Thiên, coi như là thất phẩm Chí Tôn đỉnh phong cũng khó có thể chịu đựng, Nhưng Mục Trần bất quá chỉ là lục phẩm Chí Tôn Mục Trần, đến tột cùng là bằng cái gì mà có thể ngăn cản được?
Còn Kim Liệt thì bây giờ sắc mặt cũng 1 mảnh tái nhợt, thậm chí còn có một ít hoảng sợ, bởi vì chiến cuộc đã cục diện như vậy, đã hoàn toàn thoát khỏi khả năng khống chế của bọn hắn.
Bọn hắn ngay từ đầu như thế nào cũng không từng ngờ tới, bọn hắn xem là tối cường lá bài tẩy Kim Kình Thiên, y nguyên sẽ bị Mục Trần cho ngăn đỡ được.
Đây chính là đủ để cùng những thứ kia đỉnh cấp thần thú bên trong thiên kiêu tranh phong tồn tại ah!
Kim Liệt ánh mắt của biến ảo, cuối cùng hắn cưỡng ép ổn định tinh thần lại, cứ coi như bọn họ thật sự đánh giá sai Mục Trần, làm cho cục diện vượt ngoài tầm kiểm soát thì thực lực Mục Trần hiện ra bây giờ, cũng chỉ ngang ngửa với Kim Kình Thiên mà thôi, chung quy cũng không làm gì được bọn hắn.
Trên bầu trời, Kim Kình Thiên chậm rãi bôi đi vết máu ở khóe miệng, hắn nhìn chòng chọc vào Mục Trần, trong mắt sát ý bắt đầu hiện ra, cục diện hiện tại đồng dạng cũng vượt ngoài dự tính của hắn
Trước mắt thì trình bộ ương ngạnh của Mục Trần nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Ngay cả Sư Hoàng Tam Thôn cũng không thể giết được hắn…” Thần sắc trên mặt Kim Kình Thiên càng trở nên ngưng trọng, trước đó đối chiến, Mục Trần tuy đã ngăn được thế công của hắn. Nhưng bản thân cũng trở nên trọng thương, cho nên, hiện tại là chính là thời cơ tốt nhất để đem hắn chém giết!
Tâm niệm vừa động. Kim Kình Thiên trong mắt sát ý lập tức bạo tăng.
Bất quá, trong lúc sát khí của Kim Kình Thiên tăng lên. Ở phía xa xa, Mục Trần cũng đã phát giác được nên liền ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn dật, liền hiện lên 1 đường cong mang đầy hàn khí.
Mục trần lau đi vết máu ở khóe miệng, 1 chân giẫm vào hư không, trực tiếp hóa thành một đạo quang ảnh lao thẳng đến chổ Kim Kình Thiên.
“Muốn chết!”
Bên kia Kim Kình Thiên nhìn thấy Mục Trần lúc này còn dám đến, trong mắt vẻ âm tàn càng thêm nồng đậm, vốn là hắn cho rằng với kết quả chiến đầu vừa rồi, bọn người Mục Trần cũng đã thỏa mãn, thậm chí còn có thể dựa vào đó để cùng bọn họ đàm phán để phân chia bảo bối của Đa Bảo Thú, nhưng không ngờ tới đả tâm của tiểu tử này lại lớn như thế, lại muốn chân chính đánh bại hắn? Quả thực ý nghĩ hão huyền!
Tại lúc nội tâm Kim Kình Thiên còn đang nổi giận, thân ảnh của Mục Trần đã mãnh liệt lao đến, ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm vào sát ý trong mắt Kim Kình Thiên, đột nhiên một tay kết ấn, thét lên 1 tiếng: “Xả thân thần thông. Xả thân ma quyền!”
Chiến ý sát phạt không ngừng từ nội tâm Mục Trần trào ra, 2 mắt hắn trở nên đỏ ngầu như máu. Cùng lúc đó, một cổ khí thế đáng sợ giống như cuồng phong không ngừng bạo phát khắp thiên địa.
Cổ khí thế kinh thiên động địa, khiến người ta sinh ra loại cảm giác dù có chết cũng phải kéo theo địch nhân.
Đó là chân chính quên cả sống chết!
Mục Trần 2 mắt đỏ bừng, đấm ra một quyền, dưới 1 quyền này hoàn toàn cắt đứt đường lui của bản thân, trực tiếp đem thân mình tiến vào trong tử lộ!
Mà ở phía ngược lại, Kim Kình Thiên nhìn thấy Mục Trần quên cả sống chết mà lao lên tấn công thì sắc mặt lập tức thay đổi. Tâm thần dao động, hắn tuyệt không nghĩ tới Mục Trần lại hung hãn tới trình độ này.
Cho dù có chết cũng phải kéo hắn theo cùng!
Vì bảo bối của Đa Bảo Thú mà ngay cả cái mạng nhỏ cũng không cần?
“Tên điên! Tên điên!”
Kim Kình Thiên trong nội tâm gào thét, chiến ý nhanh chóng biến mất, hắn tuyệt đối không muốn bởi vì tranh đoạt bảo bối Đa Bảo Thú mà mất mạng ở nơi này, hắn chính là kỳ tài của Hoàng Kim Sư tộc, tương lai có thể trở thành siêu cấp Chí Tôn, sao lại có thể chết ở nơi này?
Chiến ý biến mất, khí thế quanh thân Kim Kình Thiên liền lập tức bị áp chế, nhanh chóng chật vật lùi lại.
Mục Trần hai mắt đỏ bừng nhìn thấy Kim Kình Thiên nhanh chóng lùi lại, trong mắt hào quang lóe lên, khóe miệng nhấc lên một nụ cười mỉa mai, cái mà hắn thi triển tất nhiên không phải là xả thân ma quyền thật sự, mà chỉ là trong khoảng thời gian này hắn chỉ mới nắm cảm ngộ được xả thân chiến ý mà thôi, nói cách khác, hắn vừa rồi chỉ có khí thế mà thôi!
Nhưng đôi khi cường giả giao chiến, một khi khí thế bị áp chế, như vậy cũng đủ phân thắng bại!
Lúc này Kim Kình Thiên chiến ý mất sạch, hoàn toàn không có năng lực cùng hắn tranh phong.
Về điểm này thì trong lòng Kim Kình Thiên cũng đồng dạng hiểu rõ, cho nên hắn trực tiếp lựa chọn thoái lui, không nữa điểm nhuệ khí dám giao thủ cùng Mục Trần.
Oanh.
Mục Trần bàn chân giẫm một cái, thân hình lập tức mãnh liệt bắn ra, trực tiếp xuất hiện trước mặt Kim Kình Thiên, tiếng rồng ngâm phượng hót vang lên, liền xuất ra mấy quyền, quyền phong đáng sợ đập vỡ hết phòng ngự quanh thân Kim Kình Thiên, trực tiếp rơi vào trên ngực hắn.
Ầm! Ầm!
Quyền vừa rơi xuống, sắc mặt Kim Kình Thiên lập tức trắng bệch, phun liền mấy ngụm máu tươi, thân thể thì giống như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, cuối cùng trực tiếp rơi xuống mặt đất, tao thành 1 rãnh sâu dài ngàn trượng phía trên mặt đất.
Bản thân Kim Kình Thiên ở trong rãnh sâu thì toàn thân đầy máu, linh lực quanh thân gần như tiêu tán.
Trên bầu trời, Mục Trần đứng lơ lửng trên không, 2 mắt đỏ bừng dần trở lại bình thường, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn xuống vẫn như cũ cực kỳ sắc bén, giống như chim ưng rình mồi vậy.
Cả khu vực vào lúc này trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn qua thân ảnh Kim Kình Thiên đang toàn thân đầy máu, ai có thể ngờ tới, chiến cuộc vốn đang là lưỡng bại câu thương, cuối cùng bởi vì khí thế xả thân của Mục Trần liền nghiêng hẳn về 1 phía.
Dưới mắt, Kim Kình Thiên hiển nhiên đã là bị chân chính trọng thương, đã không còn cách nào chống lại Mục Trần!
Bọn Cửu U, Hàn Sơn chỉ giật mình trong chốc lát, ngay sau đó trong mắt hiện lên vẻ cuồng hỉ không che giấu.
Còn về bọn người Kim Liệt, Hoắc Dương, thì sắc mặt trở nên xám trắng, toàn thân băng hàn.
Bọn hắn biết rõ, lần này tranh đoạt bảo tàng Đa Bảo Thú, bọn hắn đả hoàn toàn thất bại.